Bị nhà chồng hắt hủi, tôi phải làm sao đây?

Phụ nữ lấy chồng làm dâu, quả thật không dễ dàng. Nhất là chị em nào vướng con cái không đi làm được, phải phục vụ nhà chồng lại càng cám cảnh.

Người ta nói, con gái đi lấy chồng về nhà là khách, ở nhà chồng thành người dưng. Khi lấy chồng, họ bỗng nhiên trở thành "trẻ mồ côi" nơi nhà chồng, không hơn không kém. Tâm sự của bà mẹ trẻ dưới đây chắc hẳn cũng là nỗi buồn chung của nhiều chị em.

"Em lấy chồng được 6 năm, có 2 đứa con đủ nếp đủ tẻ. Gia đình chồng em làm vuông chủ yếu nuôi tôm với cua biển. Ba mẹ chồng ly hôn cũng gần 20 năm rồi, vợ chồng em sống cùng ba chồng. Ngày mới về làm dâu em bị ba chồng soi mói đủ điều, em làm gì ông cũng không vừa ý. Nấu ăn thì chê mặn chê ngọt, cá thì bảo chiên vàng như bánh cam, trong khi mẹ em là thợ nấu, em tự tin tay nghề em cũng không kém, ai cũng khen em nấu ngon, ấy vậy mà ba chồng em suốt ngày chê bai.

Con dâu mới khó mà làm hài lòng tất cả mọi người trong nhà - Ảnh minh họa.
Con dâu mới khó mà làm hài lòng tất cả mọi người trong nhà - Ảnh minh họa.

Ở quê người ta dậy sớm lắm, em cũng cố gắng 5 giờ mấy 6 giờ là dậy rồi. Ba chồng em nuôi tôm nên ngủ ít lắm, mới 5 giờ sáng là về nhà kêu ca nói xiên xỏ là e ngủ nướng lười biếng.

Ngày ấy em còn phải chăm bà nội chồng. Bà nằm một chỗ nhưng cũng khó khăn cực kỳ, làm gì cũng không vừa ý. Sáng em phải dọn dẹp nấu cơm rồi cho bà ăn sáng, xong quay ra nấu cơm, giặt đồ, có ai làm giúp em đâu. Lúc ấy chồng em thì đi nhậu từ sáng đến chiều, việc nhà một mình em cân hết. Tắm rửa vệ sinh cho bà là một tay em làm, nhiều hôm bà còn đi vệ sinh tại chỗ.

Ba chồng em chả bao giờ lên xem mẹ mình như nào cả. Lúc em mang thai cũng chẳng ai đỡ đần giúp em. Đêm phải chăm bà nội, phòng bà thì cạnh phòng em, một đêm bà gọi không biết bao nhiêu lần, nào là đi vệ sinh, lúc thì uống sữa, lúc thì uống nước, lúc thì mệt. Chồng em thì ngủ thẳng cẳng.

Sáng phải dậy sớm, được buổi trưa làm công việc xong rồi em mới tranh thủ lúc nội ngủ em cũng nằm nghỉ chút, mọi người cũng biết bầu bí thèm ngủ như nào rồi đó. Ấy vậy mà ba chồng em về la ầm lên, bảo em suốt ngày ăn rồi ngủ, có trông nội cũng làm không xong.

Sau này kinh tế đỡ hơn thì gạo thóc, mắm muối điện nước cũng một tay em. Ba chồng em không góp 1 đồng. Hôm nào em mua đồ ăn không ngon cũng bị la, trong khi bây giờ vừa nuôi 2 đứa con vừa lo nhà, em phải tiết kiệm chút vậy mà ông không thông cảm cho em tí nào.

"Còn mẹ chồng tuy không ở chung nhưng có lẽ từ đầu bà đã không thích em rồi". - Ảnh minh họa.

Từ ngày về làm dâu đến nay sanh cho ông 2 đứa cháu, con gái lớn của em cũng được 4 tuổi rồi, vậy mà ông chưa từng sắm 1 món gì trong nhà hay mua cho cháu 1 bịch sữa, 1 bộ quần áo. Đồ đạc trong nhà em sắm đầy đủ, mỗi lần em về nhà mẹ đẻ chơi là vợ sau của ông vào lấy đồ đạc chén bát, cái gì tốt là bà lấy về nhà bà. Em bức xúc lắm, nói với chồng thì chồng bảo kệ đi, em thì không muốn gia đình lục đục nên mới im lặng.

Còn mẹ chồng tuy không ở chung nhưng có lẽ từ đầu bà đã không thích em rồi. Khi ấy chưa cưới nhưng bà cũng có lên xem mắt em, vài ngày sau chồng em chở về nhà chơi. Nhà em và chồng cách nhau gần 300km nên em mới ở lại vài ngày. Hai ngày đầu em xuống chơi, bà chẳng mua một cái gì cho em ăn cả. Ngày nào cũng cá hộp và trứng vịt.

Còn anh rể, lúc ấy cũng chưa cưới, xuống nhà chơi thì nào heo nào bò, làm gà làm vịt em thấy mà tủi thân. Khi ấy anh rể không có xe, vợ chồng em có 1 chiếc, thằng út 1 chiếc, mọi người rủ nhau đi chơi nhưng bỏ em lại. Chồng em cũng vô tâm kinh khủng, chồng chở thằng út còn anh thì chở chị, chẳng ai hỏi em câu nào. Ở nhà không có ai bà không nấu cơm cho em ăn luôn mới tủi chứ ạ.

Sau này anh rể cũng cưới chị chồng, thỉnh thoảng về chơi mẹ chồng lại gửi cho bác sui đủ thứ, lúc nào cũng kêu chồng em bắt cho mấy kí cua. Trong khi mẹ đẻ em lúc nào cũng gửi đặc sản quê hay gà vịt cho thông gia mà chưa bao giờ bà cho gia đình em 1 thứ gì. Còn con em sinh ra làm như không phải cháu của bà vậy, lúc nào cũng con chị Hai (con riêng lúc chưa lấy chồng, do mẹ đi lấy chồng nên ở với ngoại).

Tết mua sắm quần áo, tiền tiêu vặt hàng ngày, rồi tiền học, bà chưa bao giờ cho con em 1 đồng. Tết không cho được 1 bộ đồ, mà lúc nào cũng kêu ca là mẹ con em về là tốn kém đủ thứ, dù lần nào em về cũng có quà cho bà. Nhà tụ tập đông đủ là mọi người, con trai con gái, con rể được ngồi ăn nhậu chung mâm, còn em lúc nào cũng lủi thủi dọn dẹp chờ sai vặt.

"Ngày Tết, nhà tụ tập đủ người, con trai con gái, con rể được ngồi ăn nhậu chung mâm, còn em lúc nào cũng lủi thủi dọn dẹp chờ sai vặt". - Ảnh minh họa.

Lúc em sinh, mẹ đẻ bệnh không xuống chăm được nên chồng em bảo về nhà mẹ chồng ở. Đứa đầu em được nằm bóng đèn khoảng 20 ngày gì đó, chưa ra tháng là phải tự giặt đồ 2 mẹ con, rồi cơm cữ toàn trứng chiên rau luộc. Đứa thứ 2 thì mẹ em xuống chăm được 1 tuần vì ba em cũng bệnh rề rề nên mẹ về. Đứa 2 em không biết cái bóng đèn ra sao luôn. Mẹ đẻ về, mẹ chồng lại cho em ăn rau luộc với trứng, trong khi mẹ em mua thịt để tủ lạnh bà lấy cho cháu ngoại ăn.

Mới 10 ngày sau sinh, em phải chăm 2 đứa con, giặt quần áo, nấu cơm cho nhỏ cháu đi học về thì có mà ăn. Bà thì đi làm gần đó, em cũng không nghĩ nhiều, em nghĩ bà đi làm nên mình ở nhà làm lặt vặt cũng không sao. Chồng em vài ngày mới lên vì phải trông nhà trông tôm, sau này chị chồng sanh em mới biết thế nào là khác máu tanh lòng mọi người ạ.

Lúc em sinh toàn bộ quần áo, tiền bạc tự vợ chồng với mẹ em cho. Còn chị chồng sinh bà lo từ a tới z, bắt em về nuôi gần 2 tháng trời. Cơm nước bưng tới chỗ, ngày nào cũng nhóm than hơ cho em bé. Mẹ chồng mua nào chân giò nào thịt, hôm hầm hôm kho, rồi xông người, không cho bước xuống giường. Nửa đêm em phải thức pha sữa cho em bé, sáng tắm em bé, giặt đồ cho cả nhà cơm nước cho chị chồng. Lay hoay tới trưa, rồi lo cho con em 2 đứa, lại thêm đứa cháu lớn con chị Hai, em mệt mỏi vô cùng.

Em nói thì chồng em bảo em suốt ngày so bì, chồng em vừa vô tâm vừa bênh mẹ, hễ em mà nói gì tới mẹ anh là anh lại lồng lộn lên như thể cháy nhà vậy. Riết rồi em cũng không muốn nói nữa, em cũng không muốn về nhà mẹ chồng chơi nữa. Ở đây thì gặp ba chồng khó tính, về trên ấy thì mẹ chồng không xem ra gì, chồng thì vô tâm. Giờ em ước gì kinh tế em tốt hơn một tí để ra riêng thôi chứ ở đây có ngày em điên mất".

Phụ nữ lấy chồng làm dâu, quả thật không dễ dàng chút nào. Nhiều người động viên bà mẹ trẻ tìm công việc đi làm để chủ động hơn về kinh tế, có thể ra riêng, không nên sống mà cứ phục vụ nhà chồng như thế để rồi họ không thương mà lại coi thường mình. 

Theo bạn, bà mẹ trẻ nên xử lý thế nào? Có nên tiếp tục chịu đựng?

AN LY (t/h)

Nâng cao chất lượng công tác chăm sóc sức khoẻ cán bộ Trung ương