Thuốc lá và đàn bà

“Cảm xúc thăng hoa” vốn dĩ chỉ là một thứ ảo giác được minh định bằng những tâm hồn đã quá mục ruỗng với thực tại.

Mười sáu tuổi, rất thích nhìn đàn ông hút thuốc. Những người lớn tuổi một chút, tay cầm thuốc, mắt lơ đãng nhìn xa xăm, đầy bụi bặm, khinh bạc, thoát tục… Mười chín tuổi, lần đầu nhìn thấy đàn bà hút thuốc.

Một chị ở phòng kế bên làm tiếp viên nhà hàng Tây. Chị thường hay mặc chiếc áo ngủ hai dây màu đen trễ nải, ngực xộc xệch, ngồi hút thuốc ngay cầu thang. Mỗi lần đi ngang qua, cả hai đều chỉ nhìn mà không nói gì. Một buổi, có lẽ vì quá cô độc không còn ai để bầu bạn, chị chủ động gõ cửa, bảo: “Chị có bầu rồi”…

Chị người miền Tây, ít học, sớm lên Sài Gòn để mưu sinh và gửi tiền về cho mẹ cha. Trái tim từ lâu đã không có tình yêu ngoài những nỗi đau lăn lộn với đời. Cắn thuốc bao nhiêu bận, bị hành hung bao nhiêu lần. Tương lai là gì ngoài hiện tại vô định. Chị “nhắm” được một anh Tây ngon lành, chủ động canh ngày có con. Dùng đứa trẻ như đặt một canh bạc. May sao, thắng, nên rồi đã theo chồng ra nước ngoài.

“Cảm xúc thăng hoa” vốn dĩ chỉ là một thứ ảo giác được minh định bằng những tâm hồn đã quá mục ruỗng với thực tại (Ảnh minh họa).
“Cảm xúc thăng hoa” vốn dĩ chỉ là một thứ ảo giác được minh định bằng những tâm hồn đã quá mục ruỗng với thực tại (Ảnh minh họa).

Không lâu sau ngày chị đi, tôi hẹn hò với một người đàn ông hút thuốc phong trần như ấn tượng ngày xưa. Lúc hẹn hò mới biết đàn ông hút thuốc chẳng có gì ngoài... miệng hôi.

Mỗi khi làm tình xong thường cảm thấy rất cô độc. Có lúc trong đêm tối, ngồi một mình trong toa-let, cầm bật lửa bật lên bật xuống, đốt một điếu thuốc, mong phả hết cô đơn nhưng vẫn không tài nào thoát ra được. Có lúc mở cửa đi trong đêm lang thang ra trạm xe bus gần nhất và ngồi đó nhìn từng chuyến xe qua. Có chuyến nào là cho mình, về đâu?

Rất lâu sau này, rong ruổi qua bao cuộc tình, có lúc bị tát vì cầm thuốc hút. Có lúc giang tay tát thẳng vào mặt đối phương. Có lần đọc đâu đó có nói “Khi đàn bà hút thuốc là lúc họ không cần đàn ông nữa”. Ừ, thì nữ quyền. Quyền cô đơn.

Trong suốt một khoảng thời gian, thuốc lá trở thành bạn đồng hành cùng tôi những ngày đắm chìm trong trầm cảm sinh ly tử biệt với đời sống. Thuốc lá, thuốc ngủ… đủ loại thuốc nạp vào, trừ liều thuốc cho trái tim.

Lấy chữ nghĩa mà bầu bạn cùng đơn độc. Có lần, cùng vài người bạn thử hút cần sa vì nghe nói có thể giúp thăng hoa khi sáng tác. Hút xong chỉ thấy mắt đỏ và thèm ăn.

“Cảm xúc thăng hoa” vốn dĩ chỉ là một thứ ảo giác được minh định bằng những tâm hồn đã quá mục ruỗng với thực tại. Họ đã say sưa đắm chìm trong tận cùng khát khao thoát ly.

Có lúc chỉ cần đeo headphone nghe bản nhạc yêu thích, bước ra đường hôm trời nắng, mây xanh, có chút gió đã cảm thấy cảm xúc trào dâng mà nhảy múa trên đường, mặc bao nhiêu người nghi hoặc nhìn theo.

Thuốc lá, cần sa hay bất kỳ điều gì để tô điểm cho một vẻ đẹp vu vơ bên ngoài đều chỉ là một sự bám víu mơ hồ.

Một ngày tháng tư, gặp bà chị năm nào về quê hương cùng chồng và hai đứa con gái xinh đẹp. Nụ cười mãn nguyện. Khói thuốc cô độc năm xưa chẳng còn đọng lại chút vết tích nào.

Chợt nhớ, lâu rồi đã không còn hút thuốc nữa vì sợ sự lụi tàn của sinh mệnh.

Đàn bà từng trải là đàn bà không còn muốn chứng tỏ sự từng trải bằng những phù phiếm bên ngoài khi nội tâm đã đủ đầy thương yêu.

Vân Anh

Đàn bà và những phép tính cuộc đời

Đàn bà và những phép tính cuộc đời

Em không phải một người giỏi toán, nhưng biết làm sao được, em đã tự đặt ra quá nhiều phép toán cho đời mình.