Trí thông minh có đảm bảo cho một mối quan hệ dài lâu và hạnh phúc hay không?

Để thích thú với trí tuệ của ai thì thật dễ, nhưng để gần gũi, hòa quyện tâm hồn, để thương yêu nhau chân thành lại đòi hỏi nhiều hơn nhiều

Hôm nay mới tình cờ lạc vào mấy trang viết về đề tài “trào lưu tính dục mới” sapiosexual, đại để là hiệp hội những người chỉ bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của trí tuệ và tri thức, thấy nó cũng vui và thú vị nên muốn viết về nó một chút.

Trí thông minh có đảm bảo cho một mối quan hệ dài lâu và hạnh phúc hay không?

Mới đọc, mình quay qua hỏi bạn đồng nghiệp, bạn thì vẫn lãnh đạm với các loại “trend”, theo cô ấy, “trend comes trend goes” (trào lưu nhanh đến, trào lưu nhanh đi - PV), nên chỉ nhún vai: "Vấn đề là cái thuật ngữ ấy lại toàn dùng trên mấy cái app hẹn hò kiểu Tinder, tao nghĩ ai buồn đọc cái hashtag kia nếu mặt đối tượng xấu điên cơ chứ?"

Nói xong hai đứa cười lăn.

Okey, đùa thôi, ví dụ như ta không hẹn hò kiểu Tinder đánh nhanh thắng nhanh, mà lăn xả vào xã hội offline mà tìm bạn tình, thì cái mình muốn đề cập là thực sự thì trong một mối quan hệ, trí thông minh có quan trọng đến thế không? Và bản thân trí thông minh, tiêu chuẩn của việc chọn bồ, có thực sự là …có gì đáng ghê gớm thế không.

Trước hết thì mình sẽ nói luôn với quan điểm của mình thì câu trả lời cho các câu hỏi trên là không không và không.

Trí thông minh cũng như vú to mông nở mặt xinh. Nó chỉ gợi hứng và nhu cầu tiếp cận

Trong tập Tuyệt Vọng Lời, Woody Allen có một truyện ngắn tào lao giễu nhại kể về chuyện một động điếm cao cấp chuyên cung cấp các cô gái “kích thích tình dục trí tuệ” cho những đức ông chỉ cảm thấy được thỏa mãn khi được các cô gái hầu chuyện về một phạm trù triết học nào đó của một triết gia nào đó (và tất nhiên phải chi tiền plus nếu muốn có đúng cô gái nào nói được câu chuyện này).

Kiểu: “những cô gái xanh xao, bồn chồn với kính gọng đen và tóc tém nằm sõng soài trên sô pha, cầm những quyển Penguin Classics đầy khiêu khích…” “Với một trăm rưỡi, bạn có thể nghe đài FM với hai cô sinh đôi, với ba trăm, một nàng tóc nâu Do Thái sẽ giả vờ đón bạn ở Bảo tàng Nghệ thuật và cho bạn đọc luận văn thạc sĩ của nàng…”

Đây là một trong những truyện ngắn mình thích nhất, đọc cười quá trời, không phải vì nó ngược đời hay phi lý, mà nó chỉ cho thấy sự hoạt kê của việc con người ta coi hiểu biết và trí thông minh của mình là cái gì ghê gớm lắm. Hoặc, rằng xét cho cùng thì kiến thức cũng chỉ là thứ mua được và thi thoảng chỉ có tác dụng GỢI HỨNG mà thôi.

Mình trích nó ra chỉ để muốn nói huỵnh toẹt, trí thông minh của chúng ta, mặc dù nghe có vẻ so deep thì có giá trị gì hơn ngực to mông nở mặt xinh đâu cơ chứ, và nếu bạn bị kích thích bởi trí tuệ thì ok, nó cũng chỉ là một lựa chọn dẫn dắt người ta hứng thú để tìm hiểu nhau trước khi tiến đến cái gì xa hơn.

Mà thế nào là thông minh cơ?

Nếu ta suy tư và ngẫm ngợi nhiều về những mặt tréo ngoe của cuộc sống, sẽ có nhiều điều hiển hiện trước mặt ta như sau: có những giáo sư tiến sĩ xuất chúng nhưng tính tình thì không ai chịu đựng nổi, hoặc những triết gia lỗi lạc thì cả cuộc đời là những minh họa xuất sắc nhất cho sự khổ đau và cô quạnh (những ông này thông minh tuyệt đỉnh- nên có lẽ vì thế mà chọn sống một mình lol) . Có những người quanh ta biểu hiện trí tuệ chả có gì nổi trội, đã thế lại ăn nói vụng về nhưng cách sống của họ lại biểu hiện của một sự minh triết mơ hồ mà ta có đọc ngàn vạn kinh sách cũng không sao có được cái tâm thế với cuộc sống như thế (Trong cuốn “Walden – một mình ở trong rừng”, Thoreau đã chẳng miêu tả rằng ông say mê không biết chán việc cứ ngắm nhìn tư tưởng của người tiều phu Canada, vốn chỉ là một tay chất phác cục mịch ít học và không có khả năng diễn đạt hay viết ra điều gì, nhưng trong cái cách anh ta sống và nhìn nhận cuộc sống vẫn không khác gì đầm Walden, tuy tối tăm âm u nhưng không kém phần sâu thẳm và kỳ bí.)

Thật khó để đặt ra tiêu chuẩn thế nào là thông minh. Với người này, thông minh là cái nhìn minh triết có tính tôn giáo về cuộc sống dù có khi họ chả học hành quái gì, người kia là một tư duy logic và chuyên sâu trong công việc, người nọ là sự hiểu biết trên bề mặt rất rộng, hoặc đối với vài người đó là hành xử khôn ngoan khéo léo, hoặc là một óc hài hước giễu nhại với mọi sự đời. Mình không chắc ta có thể phán anh Tiến sĩ vật lý lượng tử lại có thể thông minh hơn cô bán hàng kem trộn Online có 10k followers ngoài việc ta có thể đem cân IQ của hai vị này lên, mà tiếc là IQ cũng chỉ là một thang đo khô khan và vô nhân tính.

Thế nên cái gọi là thông minh là một tiêu chuẩn mơ hồ. Ta có thể dễ dàng nói thế nào mà đẹp vì nó là tiêu chuẩn đại chúng, còn phán xét về sự thông minh của người đời không mấy ai đủ dũng cảm (lẫn hung hãn) để phán xét. Mình còn thường xuyên gặp những người tấm tắc khen ai đó “ngu si hưởng thái bình”- chúa mới biết kẻ đó có ngu hay không.

Và nếu định nghĩa rằng sapiosexual là những người có khả năng tạo ra những câu chuyện thú vị, thì topic về đồ ăn giữa hai anh chị ham ăn có khi sẽ kéo dài bất tận và đầy hứng thú không kém đề tài thảo luận về tính không trong đạo Phật của hai kẻ mộ đạo không chừng. Chúng ta sẽ dán nhãn các mỗi quan hệ thế này kiểu nào đây?

Trí thông minh có đảm bảo cho sự rung động và hạnh phúc hay không

Nếu chúng ta thử đặt giả định mình hoàn toàn tự do, tước bỏ đi ít nhiều cái tôi cá nhân của mình- tức là thả lỏng rồi vứt mình vào chốn ba quân toàn những người nhăm nhe quyến rũ chúng ta, mình tin rằng chúng ta sẽ bị hấp dẫn và rung động bởi rất nhiều kiểu người chứ không chỉ có một. Và kiến thức và trí tuệ của con ngta nghe thì có vẻ ghê gớm, thực ra nó cũng chỉ là một nhân tố khi so sánh với nhiều yếu tố khác cấu thành con người: sự tử tế, lý tưởng đạo đức, lòng say mê cuộc sống, vẻ đẹp bên ngoài, khả năng lan tỏa niềm vui… Nếu bạn yêu ai đó lâu dài, có lẽ không phải lúc nào bạn cũng cần một đầu óc sắc sảo để bình luận về thời sự xã hội hay phạm trù triết lý nào đó, mà có khi sự yên lặng dễ chịu của họ sẽ khiến bạn hạnh phúc hơn.

Thế nên để sa vào sự thích thú với trí tuệ của ai thì thật dễ (ai mà không ham thích những câu chuyện "so deep"), nhưng để gần gũi, hòa quyện tâm hồn, để thương yêu nhau chân thành lại đòi hỏi nhiều thời gian và nhân duyên hơn là trí thông minh nhiều. Có khi ta sẽ gặp bao kẻ trí tuệ uyên bác trác việt mà nói chuyện trớt quớt mãi vẫn không mê được nhau. Hoặc bạn có khi sẽ rất yêu một ai đó bằng cấp đầy mình, trò chuyện về chuyên ngành bạn quan tâm thì khiến bạn mê lịm đi nhưng rồi sẽ chớm phát điên vì cái cách anh ta giải quyết vẫn đề và cư xử với phụ nữ một cách tồi tệ be bét chả ra đâu vào đâu.

Nói một chút về bản thân, tuy là người thích suy ngẫm và cũng thích "so deep", nhưng những người khiến mình yêu tha thiết toàn là những người mang những phẩm chất mà vì nó mà mình yêu họ- và ko hề mang bóng dáng của trí thông minh: sự cương trực, lương thiện, giàu lòng trắc ẩn, tốt bụng, vị tha hoặc chỉ đơn giản anh ta là người say mê cái gì sẽ tha thiết làm nó tới nơi tới chốn. Thị hiếu đọc sách hay xem phim hay nghe nhạc, hay thậm chí tư tưởng tôn giáo và chính trị của họ mình không mấy quan tâm. Mình deep đủ rồi và mình đã học được là nếu muốn deep hơn thì mình có thể tự làm đầy hồn mình chứ không cậy nhờ và hy vọng vào đối tác (để rồi thất vọng và khiến các mối quan hệ đổ vỡ).

Mình không cần kiểu tình yêu để định nghĩa bản thân, kiểu tôi yêu một anh thông minh và yên tâm là mình cũng thông minh nên mới có được anh bồ thông minh, nó sẽ cản trở sự rung động thực sự của trái tim mình.

Cuối cùng, kết luận: Trí thông minh cũng chỉ là một thứ tiêu chuẩn như bao thứ mà ngày nay người ta truy cầu để có thể yêu nhau. Ok, không sao cả, nếu đó là thứ bạn muốn, nhưng ta chỉ nên nói về thông minh khi kể chuyện hẹn hò vu vơ, còn thực tế phũ phàng là hôn nhân hoàn toàn không phải cuộc đua về trí tuệ tẹo nào, haizzzz

Châu Dứa

Top 3 con giáp tình yêu thăng hoa trong ngày 24/10/2020

Top 3 con giáp tình yêu thăng hoa trong ngày 24/10/2020

Tử vi ngày 24/10/2020 dự báo rằng, top 3 con giáp tình yêu vượng sắc, gia đình hòa thuận trong ngày này.

Đọc nhiều nhất