Tưới nước cho cỏ nhựa

Chàng nói về nỗi nhớ nhung và khó khăn do không có thời gian để gặp gỡ. Nàng e lệ cắn ống hút và hình như cũng nói về nỗi nhớ.

Quán này, không gọi tên rõ ràng là quán gì, có cà phê, đồ ăn nhanh, rượu nhẹ, mồi nhậu, trà Lipton, khoai tây rán và cả kem…

Những quán như vậy dạo này đầy ra trong thành phố, đúng ra trong mọi thành phố ở nước mình, nó nửa ngu ngơ, nửa sành điệu, nửa có văn hoá, nửa không…Những bàn ghế bằng tre, tường ốp đá xù xì, treo mấy chậu cây thật giả lẫn lộn, có thác giả rỉ rách trên tường, nước thác là nước từ bồn cá lát gạch men rải sỏi phía dưới, nơi tung tăng mấy con cá vàng và lừ đừ một con lau bể. Vừa đẹp vừa phong thuỷ, đại khái thế. Trưởng giả và lãng mạn song hành. Lối bài trí này không chỉ ở quán mà còn là mốt ở vô số phòng khách những nhà phong lưu trong thành phố từ mấy năm nay…

(Ảnh minh họa)
(Ảnh minh họa)

Quán vắng. Có hôm ngồi một mình cả tiếng nghe tiếng nước từ thác giả trên tường tí tách rơi trên đám cỏ nhựa lúc nào cũng xanh nõn xanh nường… Quán không đủ độc đáo để các chị em hễ cứ vào là chụp ảnh post phây, không đủ ngon để khách cứ thế mà uống cà phê khỏi ngắm cảnh, thành ra vào đây cứ thấy âm thầm tiếc nuối thời gian. Nhìn quanh quán mà chán ê ẩm! Chỉ tiện là gần trường đón con đi học.

Hôm nay may thế trong quán có một đôi-  trông có vẻ có liên quan tình cảm - một cà phê nâu đá và một sinh tố bơ. Chàng nói gì đó nỗi nhớ nhung và nỗi khó khăn do không có thời gian để gặp gỡ. Nàng e lệ cắn ống hút và hình như cũng nói về nỗi nhớ. Ngắm người ta tự dưng mình thấy ngậm ngùi, cứ như không gian quán này không phải để họ ngồi, lẽ ra tình cảm dạt dào như vậy phải có chốn thiên nhiên khoáng đạt hẳn hoi, bờ đê vệ cỏ cũng được nhưng phải là đê thật và cỏ thật.

Tưới nước cho cỏ nhựa

Nghĩ ngợi loanh quanh cho qua thời giờ, đến giờ đón con thì đứng dậy, hai người khách kia đồng thời rời quán. Chàng dắt xe cho nàng, mắt nhìn mắt đầy những dùng dằng tiếc nuối.

Trường của trẻ con hôm nay tan muộn, lượn thêm vài vòng xe máy cổng trường mới mở. Đón con, rồi đưa nó quay lại quán ăn kem. Gần quán, thấy chàng trong quán lúc trước hoá ra cũng đón con, còn nàng, cũng hoá ra đón con như vậy, đứng ở một khúc đường khác, họ đi qua mặt nhau và nhìn thẳng, cứ như lúc trước gần đây thôi là không có. Nhìn thẳng, rất mực đàng hoàng chính chuyên và chẳng dây dưa gì đến phố phường.

Thế là bỗng dưng lại thấy nhớ nhung vệ cỏ bờ đê. Nhưng đê thật giờ chẳng ai ra, nếu còn, cỏ cũng từ lâu đã mất.

Thảo nào người ta cứ phải tưới nước cho cỏ nhựa. Cỏ nhựa cũng sợ bị cằn khô!

Hà Phạm

Phụ nữ thay đổi vì ai?

Phụ nữ thay đổi vì ai?

Một người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời của ta chỉ là một người chia sẻ cùng ta còn có thể đi chung với ta bao lâu là tuỳ duyên.