Cô hàng xóm chỉ cho tôi một “mẹo giữ chồng”, làm thử ai ngờ suýt mất luôn cả gia đình

Tôi nghĩ mình đang “cao tay”, đang cho anh cảm giác sắp mất vợ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là kiểu phụ nữ cả tin hay dễ bị tác động. Lấy chồng hơn 6 năm, cuộc sống vợ chồng không quá lãng mạn nhưng yên ổn. Chồng tôi không hoa mỹ, không chiều chuộng kiểu ngôn tình, nhưng chưa từng để tôi thiếu thốn hay lo lắng chuyện bên ngoài.

Mọi thứ chỉ bắt đầu lệch đi khi anh bỗng dưng ít nói hơn, hay cầm điện thoại, về nhà muộn hơn trước. Không có dấu hiệu ngoại tình rõ ràng, nhưng đủ để một người vợ hay suy nghĩ như tôi bắt đầu… tự diễn.

Đúng lúc đó, tôi thân với một cô hàng xóm mới chuyển đến. Cô ấy hơn tôi vài tuổi, ăn nói khéo, từng đổ vỡ hôn nhân nên hay chia sẻ những câu chuyện kiểu “đàn ông ai cũng giống nhau”. Nghe nhiều thành quen, tôi bắt đầu nhìn chồng bằng ánh mắt đề phòng.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Một hôm, trong lúc ngồi buôn chuyện, cô ấy nói với tôi một câu rất chắc nịch: “Đàn ông ấy mà, càng bị quản càng sợ. Muốn giữ chồng, phải làm cho họ thấy mất mình là mất nhiều hơn được”.

Cô ấy không xúi tôi đánh ghen, cũng không bảo làm ầm lên. Cái “mẹo” cô ấy nói nghe rất nhẹ nhàng: bớt quan tâm, bớt hỏi han, sống độc lập hơn, để chồng tự thấy trống trải mà quay về.

Nghe thì hợp lý. Tôi làm thử.

Tôi bắt đầu không hỏi anh đi đâu, về mấy giờ. Anh nhắn tin, tôi trả lời chậm. Anh kể chuyện công việc, tôi nghe qua loa. Tôi nghĩ mình đang “cao tay”, đang cho anh cảm giác sắp mất vợ.

Nhưng tôi không nhận ra, cảm giác mất mát không chỉ đến với anh.

Chỉ sau hơn một tháng, nhà tôi lạnh hẳn. Không cãi nhau, không ồn ào, nhưng cũng chẳng còn chuyện gì để nói. Bữa cơm trôi qua rất nhanh. Buổi tối mỗi người một góc. Tôi thấy mình cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình, nhưng vẫn cố tỏ ra ổn.

Đỉnh điểm là hôm con tôi bị sốt cao lúc nửa đêm. Tôi loay hoay đưa con đi viện, chồng tôi lúc đó đang đi công tác. Trong cơn mệt mỏi, tôi mới nhận ra: suốt thời gian qua, tôi đã tự đẩy mình vào thế một mình gánh mọi thứ.

Khi chồng về, anh không trách móc, cũng không nổi giận. Nhưng anh nói một câu khiến tôi sững lại: anh tưởng tôi đã không còn cần anh nữa.

Hóa ra, trong khi tôi nghĩ mình đang “giữ chồng”, thì anh lại nghĩ tôi đang dần buông tay. Anh thu mình lại, tôn trọng khoảng cách mà chính tôi tạo ra.

Tôi nhìn lại mọi chuyện mới thấy buồn cười mà cũng đáng sợ. Một “mẹo” nghe rất khôn ngoan, nhưng áp vào sai hoàn cảnh, sai con người, lại thành con dao cứa vào chính gia đình mình.

Sau đó tôi mới biết, cô hàng xóm ấy từng mất chồng cũng vì chọn cách im lặng, lạnh nhạt. Có lẽ cô ấy không cố ý hại tôi, chỉ là vô tình đem vết nứt của mình đặt lên cuộc hôn nhân của người khác.

Gia đình tôi may mắn chưa vỡ. Nhưng đã có lúc, tôi đứng rất gần mép đó.

Giờ nghĩ lại, tôi rút ra một điều rất rõ: giữ chồng không phải là làm cho anh ta sợ mất mình, mà là để anh ta không muốn rời đi. Và hôn nhân không thể vận hành bằng mẹo vặt truyền miệng, càng không thể đem kinh nghiệm đổ vỡ của người khác về áp lên cuộc sống của mình.

Có những thứ, chỉ cần lệch một chút thôi, là đủ suýt mất cả gia đình.

Vỹ Đình

Sự cố không tưởng: Mua chung cư, nhưng cải tạo nhầm nhà hàng xóm, bất ngờ với chi phí phải bồi thường

Sự cố không tưởng: Mua chung cư, nhưng cải tạo nhầm nhà hàng xóm, bất ngờ với chi phí phải bồi thường

Hiếm gặp ngay cả trên phim, sự cố sửa nhầm nhà ngoài đời thực lại mang đến một cái kết đầy bất ngờ.