Mùa hoa sữa trở về – Hương ký ức giữa lòng Hà Nội

Hoàng Toàn

Tháng Mười, hoa sữa nở rộ khắp Hà Nội, lan tỏa hương nồng nàn. Mùi hương này gợi dậy ký ức về một Thủ đô dịu dàng, trầm lắng, thấm đẫm nét hoài niệm trong những chiều thu chậm rãi.
Tháng Mười. Khi những cơn mưa đầu thu thôi réo rắt trên mái ngói cũ, cũng là lúc Hà Nội chạm vào khoảnh khắc rất riêng mùa hoa sữa. Không cần nhìn, chỉ cần khẽ hít một hơi trong gió cũng đủ biết thành phố đã thực sự vào thu.
Tháng Mười. Khi những cơn mưa đầu thu thôi réo rắt trên mái ngói cũ, cũng là lúc Hà Nội chạm vào khoảnh khắc rất riêng mùa hoa sữa. Không cần nhìn, chỉ cần khẽ hít một hơi trong gió cũng đủ biết thành phố đã thực sự vào thu.
Từ con phố Nguyễn Du rợp bóng cây đến góc Trần Duy Hưng, Quán Thánh, Lê Quang Đạo hay Khuất Duy Tiến… đâu đâu cũng phảng phất một thứ hương đặc quánh, ngọt ngào mà đôi khi khiến người ta ngợp thở. Hoa sữa không khoe sắc, cũng chẳng lộng lẫy chỉ lặng lẽ tỏa hương thứ hương vừa nồng vừa thanh, như chính nhịp sống Hà Nội trầm nhưng không tẻ, cũ mà chẳng phai.
Từ con phố Nguyễn Du rợp bóng cây đến góc Trần Duy Hưng, Quán Thánh, Lê Quang Đạo hay Khuất Duy Tiến… đâu đâu cũng phảng phất một thứ hương đặc quánh, ngọt ngào mà đôi khi khiến người ta ngợp thở. Hoa sữa không khoe sắc, cũng chẳng lộng lẫy chỉ lặng lẽ tỏa hương thứ hương vừa nồng vừa thanh, như chính nhịp sống Hà Nội trầm nhưng không tẻ, cũ mà chẳng phai.
Đối với người xa Hà Nội, mùi hoa sữa là sợi dây ký ức. Nó gợi lại quãng đường học trò đi về trên con phố rợp hoa, là những buổi tối chớm lạnh có ai đó đi bên cạnh, im lặng mà ấm. Với người sinh ra và lớn lên giữa lòng thành phố, hoa sữa là một phần máu thịt của mùa thu, là tín hiệu báo rằng đông sắp đến. Còn với người vừa đặt chân đến, thứ hương ấy là lời chào dịu dàng nhất mà Hà Nội dành tặng.
Đối với người xa Hà Nội, mùi hoa sữa là sợi dây ký ức. Nó gợi lại quãng đường học trò đi về trên con phố rợp hoa, là những buổi tối chớm lạnh có ai đó đi bên cạnh, im lặng mà ấm. Với người sinh ra và lớn lên giữa lòng thành phố, hoa sữa là một phần máu thịt của mùa thu, là tín hiệu báo rằng đông sắp đến. Còn với người vừa đặt chân đến, thứ hương ấy là lời chào dịu dàng nhất mà Hà Nội dành tặng.

  

Những năm gần đây, Hà Nội đã trồng ít hoa sữa hơn. Có người nói hương hoa quá nồng, gây khó chịu. Cũng có người tiếc rằng khi hoa sữa bớt đi, Hà Nội dường như mất một phần “hồn”. Giữa những tranh cãi ấy, người yêu Hà Nội vẫn lặng lẽ giữ cho mình một góc nhớ riêng, nơi hương hoa sữa là biểu tượng của sự trở về, của những mùa thanh xuân đã qua mà không bao giờ cũ.
Những năm gần đây, Hà Nội đã trồng ít hoa sữa hơn. Có người nói hương hoa quá nồng, gây khó chịu. Cũng có người tiếc rằng khi hoa sữa bớt đi, Hà Nội dường như mất một phần “hồn”. Giữa những tranh cãi ấy, người yêu Hà Nội vẫn lặng lẽ giữ cho mình một góc nhớ riêng, nơi hương hoa sữa là biểu tượng của sự trở về, của những mùa thanh xuân đã qua mà không bao giờ cũ.
Ban đêm, dưới ánh đèn vàng rót xuống những tán cây, hoa sữa rơi nhẹ như mưa bụi. Cả con phố chìm trong màn sương mỏng mang theo mùi hương vương vấn. Tiếng xe cộ vẫn ồn ào, nhưng đâu đó có người chậm bước, ngẩng lên, khẽ cười. Có lẽ, họ vừa chạm vào một miền ký ức rất riêng nơi có buổi hẹn hò đầu tiên, có bức thư tay gửi vội, có tiếng hát “Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm…” vang lên từ chiếc radio cũ.
Ban đêm, dưới ánh đèn vàng rót xuống những tán cây, hoa sữa rơi nhẹ như mưa bụi. Cả con phố chìm trong màn sương mỏng mang theo mùi hương vương vấn. Tiếng xe cộ vẫn ồn ào, nhưng đâu đó có người chậm bước, ngẩng lên, khẽ cười. Có lẽ, họ vừa chạm vào một miền ký ức rất riêng nơi có buổi hẹn hò đầu tiên, có bức thư tay gửi vội, có tiếng hát “Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm…” vang lên từ chiếc radio cũ.
Hà Nội có bốn mùa rõ rệt, nhưng chỉ mùa thu mới khiến người ta nhớ đến bằng… mùi hương. Mùi hoa sữa là mùi của thành phố trong trẻo và trầm lắng, của những mái trường cổ kính, của cơn gió heo may lẫn trong tiếng rao đêm, của lòng người đang chậm lại sau bao hối hả. Có lẽ vì thế mà dù đi xa, mỗi khi thoáng ngửi thấy mùi hoa sữa nơi nào đó, người ta vẫn bỗng thấy tim mình se lại.
Hà Nội có bốn mùa rõ rệt, nhưng chỉ mùa thu mới khiến người ta nhớ đến bằng… mùi hương. Mùi hoa sữa là mùi của thành phố trong trẻo và trầm lắng, của những mái trường cổ kính, của cơn gió heo may lẫn trong tiếng rao đêm, của lòng người đang chậm lại sau bao hối hả. Có lẽ vì thế mà dù đi xa, mỗi khi thoáng ngửi thấy mùi hoa sữa nơi nào đó, người ta vẫn bỗng thấy tim mình se lại.
Không chỉ là một loài hoa, hoa sữa đã trở thành chất liệu của nghệ thuật, của âm nhạc, của ký ức đô thị. Từ ca khúc của nhạc sĩ Hồng Đăng đến những trang văn của Nguyễn Nhật Ánh, hương hoa sữa đã hóa thành biểu tượng của Hà Nội một thành phố biết làm mềm lòng người bằng những điều giản dị. Trong nhịp sống hiện đại, khi những tòa nhà mới mọc lên, khi những tuyến phố cũ dần đổi tên, hoa sữa vẫn đứng đó, bền bỉ tỏa hương như một lời nhắc nhở; Hà Nội dù đổi thay, vẫn là Hà Nội của ký ức.
Không chỉ là một loài hoa, hoa sữa đã trở thành chất liệu của nghệ thuật, của âm nhạc, của ký ức đô thị. Từ ca khúc của nhạc sĩ Hồng Đăng đến những trang văn của Nguyễn Nhật Ánh, hương hoa sữa đã hóa thành biểu tượng của Hà Nội một thành phố biết làm mềm lòng người bằng những điều giản dị. Trong nhịp sống hiện đại, khi những tòa nhà mới mọc lên, khi những tuyến phố cũ dần đổi tên, hoa sữa vẫn đứng đó, bền bỉ tỏa hương như một lời nhắc nhở; Hà Nội dù đổi thay, vẫn là Hà Nội của ký ức.
Và rồi, mùa lại trôi. Khi gió lạnh tràn về, khi những chùm hoa sữa cuối cùng khẽ rụng xuống vỉa hè, mùi hương vẫn vương vấn trên áo người qua đường. Có thể ngày mai, những cành cây ấy sẽ trơ trụi, nhưng chỉ cần đến mùa sau, hương hoa sẽ lại trở về như một lời hẹn không lời của thời gian.
Và rồi, mùa lại trôi. Khi gió lạnh tràn về, khi những chùm hoa sữa cuối cùng khẽ rụng xuống vỉa hè, mùi hương vẫn vương vấn trên áo người qua đường. Có thể ngày mai, những cành cây ấy sẽ trơ trụi, nhưng chỉ cần đến mùa sau, hương hoa sẽ lại trở về như một lời hẹn không lời của thời gian.
Hoa sữa có thể khiến người ta yêu, cũng có thể khiến người ta ngột ngạt. Nhưng không ai có thể phủ nhận đó là mùi của Hà Nội. Mùi của ký ức, của những điều không thể thay thế. Mỗi năm, khi thu chạm ngõ, hương hoa lại nhắc nhở rằng có những thứ, dù qua bao biến thiên, vẫn luôn tồn tại để người ta nhớ về, như cách Hà Nội mãi giữ trong lòng mình nét dịu dàng riêng có.
Hoa sữa có thể khiến người ta yêu, cũng có thể khiến người ta ngột ngạt. Nhưng không ai có thể phủ nhận đó là mùi của Hà Nội. Mùi của ký ức, của những điều không thể thay thế. Mỗi năm, khi thu chạm ngõ, hương hoa lại nhắc nhở rằng có những thứ, dù qua bao biến thiên, vẫn luôn tồn tại để người ta nhớ về, như cách Hà Nội mãi giữ trong lòng mình nét dịu dàng riêng có.
Hoa sữa không chỉ nở trên cành, mà còn nở trong ký ức của những ai từng đi qua Hà Nội. Đó là thứ hương khiến người ta vừa muốn bước nhanh, vừa muốn dừng lại, chỉ để hít thật sâu và khẽ nói “Hà Nội lại vào mùa”.
Hoa sữa không chỉ nở trên cành, mà còn nở trong ký ức của những ai từng đi qua Hà Nội. Đó là thứ hương khiến người ta vừa muốn bước nhanh, vừa muốn dừng lại, chỉ để hít thật sâu và khẽ nói “Hà Nội lại vào mùa”.