Chị sinh nhật tháng Mười.
Khi còn là học trò, chị hài lòng lắm với việc cứ tới tháng Mười là tình cảm bạn bè vừa đủ độ ấm sau tháng đầu khai giảng, lúc đó tiết trời cũng vừa dịu đi, hoa quả đủ thứ đượm nắng, đượm gió ngọt thơm… khi ấy là vừa vặn sinh nhật chị. Lần nào sinh nhật chị cũng đầy đủ ngọt ngào những yêu thương, hoa trái như thế, khiến chị vui có khi đến cả tháng.
Ảnh minh họa |
Êm ấm, ấm êm, chị bước vào thời sinh viên của tuổi 18 thì chị biết yêu. Thứ tình cảm nhẹ nhàng nảy nở từ tình bạn thuở cấp 3, có ngọt ngào của chè, kem, có xuýt xoa cay nồng quán ốc vỉa hè, cũng có bài vở áp lực, có những mơ mộng viển vông, những lời hứa dời non lấp bể…
Sự yêu thời của chị nó giản dị có thế thôi, không có gì nhiều, nên chị nhớ không quên một điều gì dù nhỏ nhất. Nhưng chị cất cho riêng chị mãi, rất sâu nơi miền ký ức vẫn là những buổi tối se lạnh mùa thu chị ngồi sau xe anh đi lang thang khắp các con phố, không cần một điểm đến. Đó là những khoảnh khắc tình yêu của tuổi trẻ được chị cảm nhận đủ đầy nhất.
Chị vòng tay ôm anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, áp tai vào lưng anh, nghe tiếng anh nói từ nơi ngực, những lời yêu thương hẹn ước đến tận lúc bạc đầu. Mắt chị long lanh, đầy ắp ánh đèn xe cộ, nhấp nháy, lấp lánh như muôn nghìn vì sao.
Và luôn là hương hoa sữa, ăm ắp khắp mọi nơi, từ mũi, ùa lên tận não vào miền kỷ niệm đẹp, rồi xuống tim và ở lại đó, trong cái góc thiêng liêng vô tận của tình yêu lứa đôi.
Người yêu đầu tiên cũng là người yêu duy nhất, là chồng của chị - một người đàn ông cũng sinh tháng Mười, họ chọn ngày cưới vào giữa tháng Mười năm hai người tròn 24 tuổi, khi tình yêu và công việc vừa chín.
Ảnh minh họa |
Ngày cưới, lúc chị tiễn họ hàng nhà gái ra về, chỉ một mình ở lại giữa gia đình chồng, bỗng chốc những yêu thương và hạnh phúc bỗng đâu như là hoang mang, mơ hồ và hốt hoảng, nước mắt chị rơi như mưa.
Chị nhớ lúc đó, đứng nơi cánh cổng căn biệt thự, một mình trơ trọi, giữa cơn nức nở, chị nhận ra có mùi hương hoa sữa dịu dàng vấn vít, thứ hương thơm đã ở đâu đó, rất thân quen, rất gắn bó, trong ký ức, trong sâu thẳm trái tim lúc đó vẫn ở đây cùng chị. Chị lại vững lòng bước vào cuộc đời làm vợ, làm dâu.
Cả tháng sau ngày cưới, cứ mỗi buổi tan làm trở về nhà chồng, chị hít hà mùi hoa sữa như kẻ nghiện, chị mơ hồ cảm thấy mình cô quạnh, đơn độc, không được yêu thương… và chút doping đó giúp chị qua những tháng ngày đầu tiên của người phụ nữ đã có chồng.
Gia đình anh rất đặc biệt, cả nhà gắn bó chặt chẽ và họ không sẵn sàng cho ai đó bước vào. Họ có những thói quen, những thú vui, những cuộc trò chuyện… mà chị mãi chỉ là người xa lạ. Anh trẻ tuổi và vô tư nên không bao giờ anh hay biết mỗi đêm khuya, khi cả nhà cho phép chị lên phòng riêng, đèn tắt, chị mới khẽ khàng từ từ thở ra một hơi dài.
Chị cố tìm cách hòa nhập, nhưng vô vọng. Chị đơn độc tới mức đến anh, cũng chỉ cảm nhận được vào những khoảnh khắc vội vã khi hai người trở thành một mà thôi.
25 tuổi chị sinh con gái đầu lòng, rồi tiếp sau đó là hai cậu con trai nữa lần lượt ra đời. Vợ chồng chị chuyển ra sống trong một căn nhà riêng. Giông bão và nắng đẹp. Gục ngã và bình yên. Mười mấy năm những điều như thế nối tiếp nhau: Anh bận rộn và anh kiếm nhiều tiền; anh mua chiếc ô tô đầu tiên, và lên đời xe nhiều lần nữa; các con ốm và chị cứ thụt lùi lại trong công việc; anh học thêm một bằng đại học nữa, mở mang nhiều mối làm ăn, nhiều quan hệ xã hội; anh chị xa cách và không còn trò chuyện nữa; anh chị mua thêm nhà chỗ này, đất chỗ kia; anh không còn có mặt nhiều trong bữa cơm gia đình; chị quán xuyến con cái, lo dạy dỗ, chăm sóc, vui cười chứng kiến các con lớn dần; gia đình có những chuyến đi du lịch nước ngoài; cãi cọ và xa cách, rồi lại thương nhớ và gần gũi; chị biết chăm sóc bản thân và trẻ đẹp hơn cả thời son trẻ; anh có rất nhiều những bạn tri kỷ, em kết nghĩa; ghen tuông và tha thứ… Nhiều lắm lắm những điều như thế, làm nên thước phim dài của cuộc đời chị.
Qua 40 tuổi, thì rồi chị cũng biết cách để tự yên với thế giới của riêng mình: một công việc nhẹ nhàng mà chị hết lòng yêu nó, những đứa con có nhiều vấn đề cần lắng nghe, uốn nắn nhưng đem lại rất nhiều niềm vui và bất ngờ, chị đọc sách và viết lách, trồng cây và nuôi mèo, chị tự biết tìm xe bus để đi chơi ngày cuối tuần, chị thỉnh thoảng đi bộ, hoặc đi du lịch, một mình, với bạn bè hoặc bọn trẻ, ngắm những thứ giản dị xung quanh, hoặc ngắm những thứ mới lạ chị chưa từng biết… Anh vẫn chu cấp tài chính đầy đủ cho các con học trường tốt, vẫn thỉnh thoảng tập thể dục cùng các con, năm một đôi lần đi du lịch cùng cả nhà, thỉnh thoảng ăn một bữa cơm chung, chụp một bức ảnh chung, lâu rồi chị không biết anh đi đâu, với ai, khi nào sẽ về… Cứ như thế, thời gian trôi.
Sáng ấy trời trở gió. Chị vẫn gọn gàng và giản dị, khoác thêm một chiếc khăn thanh lịch, ngồi trên xe bus đến chỗ làm. Chị nhìn lơ mơ ra ngoài cửa sổ, bỗng tự dưng thấy gai người, khi mắt bắt gặp trên đường, đâu đó những cặp đôi đi xe máy, và cô gái ngồi sau vòng tay ôm chặt, tai áp vào lưng bạn mình, khuôn mặt rạng rỡ, nghe những lời nói phát ra từ nơi ngực…
Cả buổi làm chị bứt rứt không yên, người ngây ngấy sốt. Trưa chị không ăn, một mình đi bộ ra phố đông. Chị nhận ra hương hoa sữa tan trong không khí, dù ban ngày không nồng nàn như buổi tối, nhưng vẫn nguyên đó, dành cho những ai đã từng rất yêu và gắn bó…
Ảnh minh họa |
Chỉ là thế, và hết giờ làm, chị ngồi yên một mình rất lâu, trống rỗng và tĩnh lặng. Chỉ một mình, chị cho phép mình được nhấm nháp chút kỷ niệm lấp lánh, đượm hương hoa thời tuổi trẻ năm nào.
Đúng kỷ niệm 16 năm ngày cưới của chị. Không kiềm chế nổi cảm xúc trong mình, chị nhấc điện thoại, nhấn My Darling gọi anh: Mình gặp nhau đi anh? Không, anh bận rồi. Anh có nhớ hôm nay là đúng 16 năm ngày cưới của mình không? Anh có thu xếp được không? Không. Tự dưng em lại nghĩ ra trò gì thế, đừng sinh chuyện! Anh tắt máy. Chị trơ trọi, không một giọt nước mắt, hít hà cho đẫy thứ hương hoa của phố phường, của tình yêu và kỷ niệm, rồi chị quay lại văn phòng, làm việc như chưa hề có điều gì đã xảy ra. Chị gọi điện bảo bọn trẻ, hôm nay mẹ về muộn.
Anh nói anh có chuyện cần nói với chị, vào một ngày chẳng có heo may, cũng không chói nắng. Hai người đi bộ, rồi dừng lại, ngồi ghế đá công viên. Anh bảo: “Anh không muốn sống tiếp tục thế này, chúng ta chia tay nhau đi!”.
Chị run rẩy và níu kéo, anh bình tĩnh và quyết liệt. “Xin anh hãy nghĩ đến những đứa trẻ, chúng cần cả bố mẹ!”. Anh bình thản: “Chúng cần một gia đình mà bố mẹ thực sự yêu nhau, mà anh thì không yêu em”. Chị đau đớn: “Nhưng em yêu anh, em thực sự yêu anh”. Anh quyết liệt: “Nhưng anh mệt mỏi vì phải sống với em bao nhiêu năm nay, em như thế này, em thế này….”.
Tai chị ù đi, anh đã tích trữ nhiều lý do thế để buộc tội chị, để đi đến việc kết thúc cho cuộc hôn nhân này. Mọi thứ được anh chuẩn bị kỹ càng, nhà đất chia ra sao, con cái chăm sóc thế nào, chu đáo và rành rọt. Chị chìm nghỉm trong đau khổ của hờn ghen, và nỗi đau của sự tan vỡ, chị đã nghĩ mình làm sao có thể sống nổi đây? Nhưng như mọi vết thương, dù sâu đến mấy, cũng dần liền lại.
Từng ngày, mỗi ngày sau, chị phải cố gắng để hít thở, cố gắng duy trì từng việc nhỏ nhất, chỉ để bản thân mình sống sót trong biến cố này. Có những ngày thê thảm, nhưng dần cũng có những ngày thỉnh thoảng chị héo hắt mỉm cười. Chị tự mổ xẻ mình, thấy mình vẫn còn yêu anh lắm, vẫn còn hi vọng về một điều gì lành lặn…
Nhưng ngày qua ngày, anh công khai dành thời gian và sự chăm lo cho người khác và các con cô ấy, thì chị cũng dần trở nên bình tâm, và nén được lòng mình lại. Chị chấp nhận và buông bỏ, mỗi ngày một chút, nỗi đau khổ, hờn ghen, tủi cực… cho đến ngày chị chỉ còn kiên cường và yêu thương dành cho bọn trẻ và chính mình mà thôi.
Ảnh minh họa |
Hôm nay, sinh nhật chị - giữa tháng Mười thơm hương hoa sữa. Chị và bọn trẻ đi uống trà sữa sau bữa tối. Bốn mẹ con thanh thản bước đi, mỗi người cầm một cốc trà bự, vừa đi vừa chuyện trò. Chị kể chuyện ngày xưa bố mẹ đón đưa nhau đi ăn kem, ăn ốc… thế nào, rồi cười rổn rảng, bọn trẻ tranh nhau rúc vào nách chị, nghe chuyện xa xưa cười không dứt được. Chị lén gạt ngang giọt nước mắt, hít một hơi thật sâu, căng tràn lồng ngực.
Hoa sữa vẫn thế, nồng nàn đầy đủ, như cuộc sống này, đậm vị lắm, cả ngọt ngào lẫn đắng cay, vui vẻ lẫn buồn tủi, gặp gỡ và chia tay… Chị bỗng thấy yêu quý cuộc sống thơm phức này thế. Kỳ diệu làm sao, chị đã hơn 40 tuổi rồi, có 3 đứa con mạnh khỏe đáng yêu như những viên ngọc, chị có công việc mà chị yêu, chị gặp gỡ bao người, đi thăm thú bao nơi… Mỗi ngày qua như một bữa ăn thú vị, mới mẻ, bí mật, đầy bất ngờ, mà không ai biết trước.
Và hoa sữa tháng Mười là thứ gia vị tuyệt vời, rắc thêm vào bữa ăn cuộc sống ấy, cho tất cả chúng ta, phải nếm nó, cảm nhận nó, tận hưởng nó bằng tất cả trái tim mình!
Phụ nữ ở nhà, bữa cơm chan nước mắt
"Người phụ nữ nên đi làm để khẳng định mình, đóng góp cho xã hội và làm gương cho con cái", giáo sư Vũ Gia Hiền khuyên.