Bản mang tên rồng (Xà Phìn), dựa vào sườn dãy Tây Côn Lĩnh hùng vĩ. Chỉ cách TP Hà Giang hơn hai chục cây số, nhưng cao hơn nghìn mét, nên bà con người Dao Chàm trên này cũng chẳng nhìn thấy gì dưới đồng bằng cả.
Ở đây, nơi quanh năm lẩn khuất trong mây mù, mọi thứ thật dịu nhẹ, êm đềm như một bản tình ca vậy. Lá, cây, mưa và gió... cứ thì thầm với nhau trong miên man xanh mướt.
Thi thoảng, mới nghe lách tách củi lửa bếp chiều, hay lao xao tiếng cười giòn tan của trẻ vọng qua khoảng sâu thinh không mờ ảo.