Tôi vừa than thở nợ nần 20 triệu, mẹ liền thốt một câu đắng đót mà cả đời tôi không thể quên

Tôi chưa kịp lên tiếng nhờ mẹ trả hộ nhưng bà đã nói thẳng thừng một câu.

Gia đình tôi đông con. Tôi là chị cả, ngoài ra còn có 3 đứa em nữa. Học hết lớp 9, tôi nghỉ học, đi bán tạp hóa cho bác họ để kiếm tiền và đỡ tốn tiền ăn của gia đình. Mỗi tháng, bác họ trả cho tôi 3 triệu, tôi đều gửi về hết cho bố mẹ để phụ chăm em. 

Tròn 18 tuổi, tôi xin việc ở khu công nghiệp, bắt đầu đời sống công nhân. Vì các em đang tuổi học hành, tôi phải làm tăng ca liên tục. Bao nhiêu tiền kiếm được, tôi đều gửi về cho bố mẹ, chỉ giữ lại mấy trăm nghìn để chi tiêu cá nhân. 15 trôi qua, tôi chưa lấy chồng vì gánh nợ gia đình quá lớn. Có mấy chàng trai theo đuổi nhưng biết hoàn cảnh của tôi thì đều dừng lại.

Hiện tại, các em tôi đều đã trưởng thành, có việc làm ổn định. Em thứ 2 đã lập gia đình và mua được nhà riêng. Nhưng nhìn lại mình, tôi bỗng thấy chênh vênh.

Tôi vẫn sống ở khu tập thể dành cho công nhân ở khu công nghiệp. Tiền lương, cứ ngày 10 tây hằng tháng mà chưa thấy tôi gửi về, mẹ sẽ gọi điện giục giã. Bà còn lấy tiền lương của tôi để mua xe cho em út. Thỉnh thoảng về nhà chơi, thấy bố mẹ quan tâm các em, đối xử với mình lạnh nhạt, tôi rất tủi thân.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Tháng trước, tôi mua trả góp chiếc xe tay ga và dọn ra ở trọ với một cô bạn đồng nghiệp. Hôm thứ 7 về nhà chơi, tôi than thở với mẹ, bảo là mình đang nợ 20 triệu tiền mua xe. Vốn dĩ, tôi chỉ định kể cho mẹ nghe thôi, chứ chưa từng nghĩ muốn xin tiền mẹ trả nợ. Vậy mà mẹ thốt một câu đắng đót: "Xe nào chẳng đi được, bày vẽ mua xe xịn xe đẹp thì ráng mà chịu. Nhớ gửi tiền về cho mẹ để mẹ còn trả nợ cho thằng út nữa đấy. Nó cũng còn đang nợ 13 triệu kia kìa".

Câu nói và thái độ ráo hoảnh của mẹ khiến tôi bàng hoàng. Nỗi ấm ức trào dâng, tôi bật khóc, hỏi mẹ: "Hình như con không phải là con ruột của mẹ? Tại sao mẹ chỉ biết đến các em mà chưa từng nghĩ cho con. Con sẽ không gửi tiền về nữa, lớn hết rồi, tự lo cho bản thân đi".

Tôi bỏ về mà nước mắt ròng ròng. Tối, em út nhắn tin, xin lỗi tôi. Nó nói mẹ cũng buồn lắm, bà bỏ ăn cơm, nằm khóc trong phòng. Em út khuyên tôi về thăm mẹ. Nhưng nghĩ lại mười mấy năm qua, đói khổ một mình tôi chịu đựng; vất vả, đau bệnh cũng chỉ một mình. Bố mẹ chỉ biết cầm tiền tôi để lo cho các em, tôi lại thấy ấm ức. 

Mỹ Hạnh

Đọc nhiều nhất