Hà Nội đêm mưa!
Đại dịch Corona đang diễn ra trong suốt thời gian này cho chúng ta thấy môt điều: không gì không thể xảy ra!
Đã xảy ra một đại dịch mang tính toàn cầu. Đã có những câu chuyện cảm động trong đại dịch. Đã có những sự hi sinh cho công việc phòng chống dịch. Đã có sự trục lợi từ trong đại dịch. Đã có những tấm lòng chung tay đẩy lùi dịch. Đã có sự vô ý thức đến từ cá nhân. Đã có sự ý thức đến từ cá nhân
Tất cả mọi cung bậc diễn ra trong một đại dịch.
Cũng như trong một đời người, người ta không thể tính toán được điều gì xảy đến trong tương lai, người ta chỉ có thể chuẩn bị cho ngày hôm nay tốt nhất để khi bất trắc tới vẫn luôn có cơ sở để bước tiếp.
Nếu ai tập yoga thì mọi người biết, kết thúc buổi tập yoga có một câu được coi là lời chào tạm biệt “Namaste” – nhưng nó không đơn thuần là lời chào mà cao cả hơn nó là lời cảm ơn và có ý nghĩa là “tôi nhìn thấy ánh sáng nơi bạn, tôi trân trọng bạn”. Có nghĩa là dù trong hoàn cảnh nào tôi cũng nhìn thấy điều đáng quý bên trong con ngừoi bạn. Chúng ta là con người, không ai hoàn hảo cho nổi, nhưng điều đáng quý nhất khi ở đời này là mỗi ngày “trở thành phiên bản hoàn hảo” của chính mình. Phiên bản đó không phải chỉ là ngoại hình đẹp mà từ một tâm sáng. Trước sự việc xảy ra mình có đủ bình tĩnh sáng suốt để nhìn nhận mình không, hay trước tiên nhăm nhăm đổ lỗi cho người khác. Khi một người bên cạnh mình thành công, hạnh phúc mình có tự hỏi “tại sao bằng tuổi, kém tuổi mình mà họ giàu có, hạnh phúc còn mình thì vẫn chưa?” Mình gần họ có học được điều tốt đẹp không hay mình lại hực lên sự ghen tị để trỗi dậy sự xấu tính của mình.
Ảnh: VnExpress |
Tôi có một người bạn thân, thân nhất của tôi. Cô ấy làm thiết kế nội thất cho nhãn của Pháp cực nổi tiếng. Một năm cô ấy kiếm được khoảng 4,5 tỉ, nhưng mà cô mắc bệnh thận. Năm nào đổ đi nhiều tỉ cho chạy thận nhân tạo. Tuần nào cô ấy cũng phải vào viện. Cô ấy từng lấy chồng. Ly hôn chồng. Từng có con, con cô ấy không may mất. Một cuộc đời tựa như phim. Làm bạn cô ấy 10 năm, chứng kiến đủ “hỉ nộ ái ố” tôi không khỏi thương bạn mình. Nhưng điều làm tôi chơi được với cô ấy lâu là sự “bình tâm và lạc quan”. Chưa bao giờ trên môi cô ấy thôi nở nụ cười luôn luôn nghĩ điều tốt đẹp, nghĩ đến giải pháp tối ưu – không chỉ cho bản thân mình mà cho mọi ngừoi xung quanh. Chưa bao giờ trong hành trình 10 năm làm bạn tôi thấy cô ấy ngừng hi vọng. Chưa bao giờ thấy tiếng kêu than oán trách số phận. Cô ấy là nguồn cảm hứng sống và làm việc của tôi.
Nhưng ngày gần đây, dịch bệnh đã làm chúng ta luôn lo lắng, luôn luôn hoài nghi và cả sợ hãi nữa.
Học sinh nghỉ học. Nhiều hàng quán buộc đóng cửa. Nhiều doanh nghiệp lao đao. Nhiều người đã buộc (bị) nghỉ việc.
Tôi đầu tư cho du lịch, homestay, tôi cực kì chịu ảnh hướng vì đại dịch lần này về cả kinh tế lẫn đầu tư. Những ngày này tôi suy nghĩ việc rồi đây tôi sẽ lấy gì nuôi con? Tôi sẽ chống đỡ với sự suy thoái kinh tế nói chung toàn cầu này như nào? Bao giờ khách mới trở lại để công việc của tôi được vận hành
Nhưng chính trong hoàn cảnh đó, tôi huy động toàn bộ mọi sự cố gắng trong mình, ok tôi nấu ăn được, vậy tại sao tôi không làm gì nhỉ? Ok tôi cũng may vá được vậy tại sao tôi không thử xem….
Thế là tôi nói là làm!
Những ngày này, tôi đồ rằng nhiều người thấy chưa bao giờ thời gian trôi chậm như thế. Tôi nghĩ là đây khoảng thời gian quý giá để:
Học một loại nhạc cụ
Đọc thêm nhiều cuốn sách bổ ích
Dành thời gian thử một điều mình có năng khiếu mà chưa dám/ chưa thể làm
Tập nghe nhạc
Tập xem phim
Tập loại thể dục ở nhà
Tập cắm hoa
Tập may vá
Đen Vâu có bài “Một triệu like” có một câu rất hay như này:
"Đại bàng tập đập cánh trước cả khi nó có đủ lông. Chịu nhiều vết thương nhất mới đủ sức làm con sói đầu đàn. Con người trong nghịch cảnh càng không được phép chịu đầu hàng. Trong đầu là vàng lửa trong tim dưới chân sỏi đá. Không có hoa hồng nếu không làm mà chỉ giỏi phá..."
Trong cuộc phát triển của một thế giới, một đất nước hay gần gũi hơn là một con người, không thể thiếu được khi gặp nghịch cảnh, biết đâu trong những ngày này nhiều người khám phá ra nhiều điều bản thân mình trước đây ngủ sâu trong tầng tầng lớp lớp bận rộn. Biết đâu sợ hãi khi bị đẩy đến khó khăn tột độ mới là bước đệm thành công trong tương lai.
Nhân chuyện này cần nói thêm. Mỗi người có cách phòng, chống dịch theo cách của riêng mình. Đeo khẩu trang, hoặc đóng cửa ở trong nhà tự mình cách ly để không bị lây nhiễm. Và vì thế đừng nhìn người khác an nhiên mà thấy bất bình. Họ an nhiên vì họ tin tưởng chính phủ của họ, trong thế giới tâm linh, họ tin tưởng vào sự bảo hộ của phúc đức họ tạo. Họ không phàn nàn vì bạn hoang mang quá mức, vì thế bạn cũng đừng cảm thấy khó chịu khi họ quá vô tư.
Sống lí trí, nói ít lại, nghĩ nhiều hơn, có lòng biết ơn và không khẩu nghiệp thì nhất định sẽ bình an!
Hà Nội mưa rào giữa tiết xuân...
Covid-19, phép thử!
Đại dịch COVID-19 là phép thử của lòng tốt, ý thức, trách nhiệm vì cộng đồng. Hình ảnh mọi người động viên, tương trợ nhau đã truyền đi thông điệp tích cực.