Tôi lấy chồng khi anh đã từng có một đời vợ. Trước khi cưới, tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ khó khăn, nhưng tôi không nghĩ thứ mình phải đối mặt lại nặng nề đến vậy. Ngay từ ngày đầu về nhà chồng, mẹ chồng đã không che giấu sự thành kiến. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt dè chừng, lạnh lẽo và luôn có cách nhắc đi nhắc lại rằng tôi là "kẻ thứ ba".
Trong suy nghĩ của bà, cuộc hôn nhân trước của con trai đổ vỡ không bao giờ là do hai người không còn đi chung đường. Bà tin rằng tôi là “tiểu tam”, là người chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác, dù sự thật là khi tôi đến, họ đã ly thân. Tôi giải thích một lần, hai lần, rồi thôi. Vì càng nói, tôi càng thấy mình thấp đi.
![]() |
| Ảnh minh họa |
Những năm đầu làm dâu, tôi sống trong cảm giác bị soi mói và phủ định. Từ bữa cơm, cách ăn nói, đến việc tôi chăm sóc chồng ra sao, tất cả đều có thể trở thành lý do để bà không hài lòng. Tôi nhịn, không phải vì yếu, mà vì tôi nghĩ thời gian rồi sẽ chứng minh. Tôi nghĩ chỉ cần mình sống tử tế, thương chồng, thương gia đình này, thì sớm muộn gì bà cũng sẽ nhìn tôi khác đi.
Đến khi tôi sinh con, mọi thứ đúng là có thay đổi. Mẹ chồng bớt nặng lời, không còn nói những câu làm tôi nghẹn họng. Bà bắt đầu hỏi han cháu, thỉnh thoảng còn dặn tôi giữ sức, ăn uống cho đủ sữa. Tôi mừng lắm. Mừng không phải vì được đối xử tốt hơn, mà vì cuối cùng, bao năm chịu thiệt thòi, tủi nhục, tôi nghĩ mình cũng đã được ghi nhận phần nào.
Tôi đã từng tin rằng đứa trẻ này đã làm mềm lòng bà. Cho đến một ngày, rất tình cờ, tôi biết được sự thật.
Hôm đó, tôi về sớm, đi ngang qua phòng mẹ chồng thì nghe bà nói chuyện điện thoại. Tôi không có ý nghe lén, nhưng cái tên quen thuộc khiến tôi khựng lại. Là tên người vợ cũ của chồng tôi. Tôi đứng yên và từng câu từng chữ sau đó như dội thẳng vào tai.
Bà hỏi han rất kỹ, từ sức khỏe đến công việc. Rồi bà nói sẽ tiếp tục hỗ trợ cho con trai của cô ấy, hứa hẹn cho thằng bé một mảnh đất để sau này có chỗ đứng. Giọng bà dịu dàng, đầy yêu thương, khác hẳn cách bà nói chuyện với tôi bấy lâu nay.
Tôi chết lặng. Thì ra không phải bà không còn quan tâm, mà là bà chọn quan tâm người khác. Không phải bà hết giận, mà là bà chỉ giấu đi.
Tối đó, tôi không ngủ được. Tôi nghĩ đến những lúc bà cười nói với tôi, bế cháu, bảo “thôi thì chuyện cũ bỏ qua cho yên nhà yên cửa”. Hóa ra tất cả chỉ là diễn. Một màn hòa thuận được dựng lên để nhà cửa không ầm ĩ, để bà không phải cãi nhau với con trai.
Tôi không kìm được nữa. Tôi hỏi thẳng bà, trong một buổi chỉ có hai người. Tôi hỏi vì sao bà có thể đối xử như vậy với tôi, vì sao ngoài mặt thì coi tôi là con dâu, nhưng sau lưng vẫn âm thầm vun vén cho con dâu cũ, thậm chí là hứa hẹn tài sản cho cháu bên đó.
Mẹ chồng nhìn tôi rất lâu, rồi nói một câu mà đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy lạnh sống lưng: “Đó là cái kết xứng đáng dành cho kẻ thứ ba”.
Bà nói rất bình thản, như thể đó là một lẽ công bằng hiển nhiên. Rằng dù tôi có sinh con cho gia đình này, có sống nhẫn nhịn bao năm, thì trong mắt bà, tôi vẫn chỉ là người chen ngang, không bao giờ có tư cách được đối xử công bằng.
Tôi bước ra khỏi phòng, tay chân run rẩy. Tôi không khóc ngay, chỉ thấy trong lòng mình trống rỗng. Hóa ra sự hòa thuận bấy lâu nay chỉ là để giữ yên cửa nhà. Hóa ra tôi đã cố gắng rất nhiều để được chấp nhận, trong khi bản án dành cho tôi đã được định sẵn từ đầu.
Giờ đây, tôi không còn giận nữa, chỉ thấy mệt. Tôi chỉ còn một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu: Với một người luôn bị coi là “kẻ thứ ba” như tôi, liệu có bao giờ được xem là người trong nhà thật sự, hay cả đời này cũng chỉ là một vai diễn cho người khác thấy yên lòng?


















































Tâm sự gây bão mạng của cô gái khẳng định: "Lấy chồng không lấy bố mẹ chồng, họ là người lạ"
Nhưng chính cô gái cũng bối rối: "Tại sao phải gọi mẹ của người khác là mẹ? Họ với tôi là người xa lạ".