(Bài viết theo chia sẻ của 1 ông bố U60 ẩn danh trên diễn đàn dành cho cha mẹ)
Tôi năm nay 57 tuổi, có hai đời vợ và hai cô con gái. Tôi từng có một cuộc sống dư dả, sung túc và đủ đầy. Quả thực, đã có thời tôi đứng trên đỉnh cao, của cải tiêu không hết, bạn bè vây quanh, công việc hanh thông. Thế nhưng, tất cả những hào nhoáng ấy giờ chỉ còn là ký ức. Hiện tại, khi bệnh tật bắt đầu vây hãm, khi sức khỏe yếu dần, tôi mới giật mình nhận ra: xung quanh mình chẳng còn một ai.
Cả đời tôi luôn khát khao có một cậu con trai để nối dõi, để gánh vác cơ nghiệp. Vậy mà ông trời chỉ cho tôi hai cô con gái. Thú thật, đã từng có giai đoạn tôi thấy thất vọng, thấy hụt hẫng, đến mức mất đi cả động lực làm giàu. Bởi trong lòng tôi nghĩ, có nhiều của cải để làm gì khi cuối cùng cũng chẳng có “thằng con trai” nào kế thừa? Suy nghĩ ích kỷ ấy đã khiến tôi mù quáng, để rồi đánh mất nhiều điều quý giá.
Con gái lớn của tôi mới 5 tuổi khi tôi quyết định ly hôn người vợ đầu. Tôi gần như phó mặc con cho ông bà ngoại. Tôi không đồng hành cùng con trong tuổi thơ, không lắng nghe con mỗi khi cần, không cho con tình yêu thương mà con xứng đáng có. Tôi chỉ gửi tiền đều đều, coi đó như trách nhiệm duy nhất của một người cha. Còn sự quan tâm, còn những cái ôm, những lời động viên… tôi đã keo kiệt không dành cho con.
Trẻ con chúng nhạy bén lắm, nếu được yêu thương thì chúng cứ hồn nhiên mà lớn, lúc nào cũng vô tư lự nhưng khi nhận thức được bản thân thiếu thốn tình cảm, chúng tự biết cách mà trưởng thành trước tuổi. Con gái tôi cũng vậy.
Ký ức về tuổi thơ của con gái trong tôi không nhiều vì tôi đâu có mặt lúc con còn bé bỏng đâu. Đến giờ nhớ lại, tôi đã để "tiền" thay mình làm bố suốt bao nhiêu năm trời.
![]() |
Giờ đây, khi con gái đã trưởng thành, tự lập, chăm lo cho gia đình nhỏ của riêng mình. Tôi nhìn con lam lũ nuôi hai cháu ngoại, thấy con đôi khi khó khăn, vất vả nhưng tuyệt nhiên chưa từng một lần ngỏ lời nhờ đến bố dù tôi thừa khả nặng hỗ trợ con về tài chính. Con đã quen sống mà không cần tôi, quen mạnh mẽ mà không còn nghĩ tới điểm tựa nơi tôi nữa. Tôi muốn gọi điện, muốn hỏi han, nhưng lại ngập ngừng. Tôi sợ con lạnh nhạt, sợ con nghĩ tôi chỉ nhớ đến khi yếu đau.
Cái giá tôi phải trả chính là sự xa cách ấy và gần như trở thành 2 người xa lạ. Khi con cần tôi nhất, tôi đã không ở bên. Đến lúc này, tuổi già ập tới, tôi cũng chẳng đủ can đảm để tìm đến con. Những đêm nằm trên giường bệnh, tôi thấm thía rằng: tài sản, địa vị, quyền lực… cuối cùng cũng chẳng còn ý nghĩa. Thứ duy nhất còn lại là tình cảm gia đình, là con cái, nhưng đó lại chính là thứ tôi đã từng thờ ơ và bỏ lỡ.
Ở cái tuổi xế chiều này, tôi hiểu rõ hơn ai hết rằng: con cái chính là “của để dành” lớn nhất của đời người. Nhưng đáng tiếc, tôi nhận ra điều ấy quá muộn. Có lẽ, hình phạt nặng nề nhất không phải bệnh tật hay tuổi già, mà là sự cô đơn – nỗi cô đơn của một người cha chưa từng làm tròn bổn phận.
Bão số 9 Ragasa tiến sát đất liền, miền Bắc đối mặt mưa lớn và lũ trên diện rộng
Bão số 9 Ragasa tiến sát bờ biển Đông Bắc sáng 25/9 với sức gió cấp 9, giật cấp 11, gây mưa lớn diện rộng, nguy cơ ngập úng và lũ trên các sông Bắc Bộ, Thanh Hóa, Nghệ An.