Phụ nữ mới

Giáng sinh năm nào bố chồng cũng gọi chúng tôi sang nhà để làm cái việc quái dị hết sức

Ban đầu tôi chỉ thấy khó hiểu, sau dần chuyển sang ngột ngạt.

Nhà chồng tôi có một “thông lệ” kỳ lạ mà năm nào đến gần Noel tôi cũng thấy nặng lòng. Cứ đúng ngày 24/12, bất kể ai bận gì, ở đâu, bố chồng đều gọi tất cả con trai, con gái, dâu rể phải có mặt đông đủ ở nhà ông bà. Không phải để ăn tiệc linh đình hay tụ tập cho vui như những gia đình khác, mà để… đón Giáng sinh và mừng sinh nhật một người đã mất. Người đó là em gái nuôi của bố chồng.

Cô mất đã tròn 5 năm. Thế nhưng kể từ ngày cô ra đi, tối 24/12 năm nào bố cũng chuẩn bị bánh sinh nhật, nến, hoa, thậm chí còn treo cả những món đồ trang trí Noel mà trước kia ông chưa từng làm. Mâm cơm hôm đó lúc nào cũng đầy đủ, ghế vẫn chừa ra một chỗ trống quen thuộc. Không khí trong nhà vừa trang nghiêm vừa nặng nề, khác hẳn tinh thần vui vẻ của Giáng sinh.

Ban đầu tôi chỉ thấy khó hiểu, sau dần chuyển sang ngột ngạt. Chồng tôi thì phản ứng gay gắt hơn. Có năm anh bực bội ra mặt, cho rằng người đã mất rồi mà năm nào cũng bắt cả nhà “diễn lại” một ngày sinh nhật thì thật vô lý. Tôi còn khuyên anh nhẫn nhịn vì dù sao đó cũng là nỗi đau của bố, nhưng có lẽ sự dồn nén nhiều năm khiến anh không chịu được nữa.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Và rồi, chính trong một tối 24/12 như thế, anh đã nói ra điều mà trước nay cả nhà gần như né tránh.

Cô ấy không chỉ đơn giản là em gái nuôi.

Cô được ông bà nhận nuôi từ khi mới 10 tuổi. Lớn lên trong cùng một mái nhà, giữa cô và bố chồng có một mối gắn bó rất đặc biệt, kiểu như những câu chuyện thanh mai trúc mã trong phim. Khi trưởng thành, bố từng ngỏ lời muốn tiến xa hơn, nhưng cô từ chối. Cô nói trong lòng chỉ xem ông như anh trai, là người thân duy nhất nương tựa. Sau đó cô đi nước ngoài một thời gian dài, giữ khoảng cách rõ ràng.

Năm năm trước, cô mắc bệnh nặng rồi mất khi còn rất trẻ. Bố chồng tôi suy sụp hoàn toàn. Từ một người đàn ông ít nói, cứng rắn, ông trở nên trầm lặng, sống khép kín và gần như dồn hết cảm xúc vào ngày 24/12 vừa là Giáng sinh, vừa là sinh nhật cô.

Nghe xong, tôi mới hiểu vì sao với bố chồng, đó không phải là một “việc quái dị”, mà là cách duy nhất ông giữ lại chút kết nối với người đã đi xa. Với ông, nếu không làm vậy, có lẽ ông cảm thấy mình phản bội ký ức, phản bội tình cảm cả đời chưa kịp gọi tên.

Nhưng hiểu thì hiểu, chấp nhận lại là chuyện khác. Với chúng tôi – những người còn sống, việc năm nào cũng phải tham gia một buổi “sinh nhật” buồn bã khiến ai cũng mệt mỏi. Chồng tôi càng ngày càng khó chịu, còn tôi thì kẹt giữa hai phía: một bên là nỗi đau của bố chồng, một bên là cuộc sống hiện tại của gia đình nhỏ mình.

Giáng sinh vốn là dịp sum vầy ấm áp, nhưng với nhà tôi, nó lại trở thành ngày ai cũng dè chừng, nặng nề. Tôi không dám nói bố chồng sai, cũng không thể bảo chồng mình quá đáng. Mỗi người đều có nỗi đau và giới hạn riêng. Nhưng có lẽ người chịu tổn thương nhiều nhất là mẹ chồng tôi.

Liệu cứ níu giữ mãi một ngày như thế, một ký ức như thế, có thực sự giúp người ở lại nhẹ lòng hơn hay chỉ khiến tất cả cùng mắc kẹt trong quá khứ. Và tôi cũng không biết, năm nay nữa, khi bố lại gọi điện bảo “24/12 nhớ về sớm”, tôi nên chuẩn bị tâm thế thế nào để vừa không làm tổn thương bà, vừa không khiến chính mình thêm ngột ngạt.

Vỹ Đình