* Dưới đây là tâm sự của một nữ giáo viên trên tờ Sohu (Trung Quốc).
Đứng ở cổng trường tiễn học sinh suốt hơn hai thập kỷ, tôi đã chứng kiến hàng ngàn cuộc hội ngộ ngắn ngủi giữa cha mẹ và con cái sau mỗi giờ tan học. Có người cho rằng tôi nói quá, nhưng thực sự cái khoảnh khắc đứa trẻ bước ra khỏi cánh cửa lớp và nhìn thấy người thân chính là lúc "lá bài" tương lai của chúng được lật mở rõ ràng nhất. Nó không nằm ở việc cha mẹ đi xe sang hay xe máy, mà nằm ở luồng năng lượng tỏa ra trong vài phút ngắn ngủi đó.
Nhóm những đứa trẻ mà tôi tin rằng sau này sẽ hạnh phúc thường có cha mẹ đứng chờ với một sự hiện diện trọn vẹn. Khi thấy con, phản xạ đầu tiên của họ là mỉm cười, một nụ cười ấm áp như muốn nói "Bố mẹ đây rồi". Họ không vội vàng hỏi về điểm số hay tình hình học tập ngay lập tức. Thay vào đó, họ chú ý đến những chi tiết nhỏ như một vết bẩn trên áo, một gương mặt hơi buồn hay sự hào hứng trong ánh mắt của con.
Những đứa trẻ này thường chạy nhào vào lòng cha mẹ, ríu rít kể về một mẩu chuyện ở lớp. Sự kết nối này tạo nên một màng bọc bảo vệ tâm lý cực kỳ vững chắc. Khi lớn lên, dù cuộc đời có sóng gió, chúng vẫn sẽ luôn có một "bến neo" tinh thần để trở về, giúp chúng tự tin và lạc quan hơn bất kỳ ai.
![]() |
| Ảnh minh họa: Sohu |
Ngược lại, tôi thấy xót xa cho những đứa trẻ mà cuộc đón rước chỉ là một thủ tục cơ học đầy áp lực. Đó là khi cha mẹ vừa thấy con đã cau mày nhìn đồng hồ, miệng liên tục giục "Nhanh lên, muộn giờ làm của bố rồi" hoặc mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, tay vẫy con như một thói quen. Tệ hơn nữa là những phụ huynh vừa gặp con đã bắt đầu cuộc thẩm vấn bằng những câu hỏi như "Hôm nay có bị cô phê bình không?" hay "Sao mặt mũi nhem nhuốc thế này?".
Đứa trẻ trong hoàn cảnh đó thường lầm lũi leo lên xe, sự háo hức ban đầu bị dập tắt hoàn toàn bởi sự thờ ơ hoặc khắt khe. Những đứa trẻ này lớn lên thường phải vật lộn với cảm giác mình không đủ tốt, luôn loay hoay tìm kiếm sự công nhận từ người khác và dễ rơi vào trạng thái kiệt sức vì cố gắng làm hài lòng xã hội.
Sự hạnh phúc hay chật vật trong tương lai không chỉ quyết định bởi kiến thức trong sách vở, mà nó được nuôi dưỡng từ cảm giác được yêu thương vô điều kiện ngay từ cổng trường. Một đứa trẻ biết rằng mình luôn được chào đón dù ngày hôm đó có đạt điểm mười hay bị điểm kém sẽ có đủ bản lĩnh để đối mặt với mọi thử thách.
25 năm đứng lớp đã dạy cho tôi một sự thật hiển nhiên rằng, cách cha mẹ chìa tay đón con chính là cách họ đang vẽ nên những nét bút đầu tiên cho bức tranh cuộc đời của đứa trẻ đó.


















































1 vụ kiện cáo giáo viên khiến ai nghe xong cũng bức xúc: Hay là mời các anh chị tự mang con về dạy?
Cô giáo tin rằng sự nỗ lực của mình sẽ được ghi nhận. Thế nhưng, trái với kỳ vọng, "làn sóng" phản đối đã bùng nổ trong nhóm chat của phụ huynh ngay ngày hôm sau.