Chiếc quần bò khiến cô giáo trẻ bị chỉ trích "thiếu đứng đắn": Thôi xin, đừng khiến giáo viên ngộp thở nữa!

Điều làm nên sự chuẩn mực của giáo viên phải là tác phong, sự chín chắn trong giao tiếp, thái độ nghiêm túc với nghề, chứ không phải kiểu dáng quần áo.

Câu chuyện bắt đầu từ một chiếc quần jeans bình thường

Một cô giáo trẻ ở Trung Quốc vừa vào biên chế không lâu, trong một buổi lên lớp đã mặc một chiếc quần jeans rất bình thường: không bó, không thời trang cầu kỳ, chỉ là kiểu dáng phổ biến. Thế nhưng khi bị hiệu trưởng bắt gặp, cô lại trở thành tâm điểm của một rắc rối không đáng có. Hiệu trưởng cho rằng quần jeans "quá ôm, không phù hợp hình tượng nhà giáo", rồi ngay tại lớp công khai khiển trách và còn gọi cô lên trao đổi riêng.

Cô giáo cảm thấy vô cùng ấm ức. Cô giải thích rằng bản thân có vóc dáng cân đối nên khi mặc quần jeans thông thường sẽ để lộ đường nét cơ thể, nhưng đó là điều hoàn toàn tự nhiên chứ không cố ý phô trương. Chính vì muốn ăn mặc kín đáo, cô mới chọn kiểu quần giản dị này, ai ngờ lại bị phê bình. Cô tự hỏi: Là giáo viên, ngay cả quyền lựa chọn trang phục đời thường cũng bị hạn chế hay sao? Bức xúc, cô chia sẻ câu chuyện lên mạng và ngay lập tức gây tranh luận sôi nổi.

Chiếc quần khiến cô giáo trẻ bị chỉ trích
Chiếc quần khiến cô giáo trẻ bị chỉ trích

Ai cũng hiểu nguyên tắc "học cao làm thầy, thân chính làm gương". Nhưng "chuẩn mực" của một giáo viên rốt cuộc nên được định nghĩa đến mức nào? Có cần soi từng chi tiết như độ rộng của một chiếc quần? Một chiếc jeans không hề phản cảm, không phô trương, sao lại bị gán cho là "thiếu đứng đắn"? Điều đó rõ ràng là quá mức.

Học sinh hiện nay tiếp xúc với vô vàn hình ảnh trên mạng, tác động mạnh gấp nhiều lần một chiếc quần bình thường. Điều làm nên sự chuẩn mực của giáo viên phải là tác phong, sự chín chắn trong giao tiếp, thái độ nghiêm túc với nghề, chứ không phải kiểu dáng quần áo.

Khi "chuẩn mực nghề giáo" bị diễn giải theo cách áp đặt

Đáng tiếc, ở một số nơi, công tác quản lý giáo dục đang lệch hướng. Thay vì chú trọng nâng cao chất lượng dạy học hay lắng nghe khó khăn thực tế của giáo viên, nhà trường lại quá khắt khe với chuyện trang phục, một biểu hiện điển hình của bệnh hình thức. Nếu thật sự muốn tốt cho học sinh và ngành giáo dục, hãy dành sự quan tâm cho chuyên môn, cho môi trường làm việc, và cho quyền tự chủ tối thiểu của giáo viên.

Lời phê bình "quần quá ôm" nghe có vẻ là nhắc nhở về hình tượng nghề nghiệp, nhưng thực chất lại là can thiệp quá mức vào cơ thể và quyền lựa chọn của nữ giáo viên. Điều đáng nói là những yêu cầu tương tự hiếm khi áp đặt lên giáo viên nam. Liệu hiệu trưởng đang chê chiếc quần không chuẩn, hay đang ngầm phán xét cơ thể cân đối của người phụ nữ? Chẳng lẽ giáo viên nữ vì có vóc dáng đẹp mà phải che giấu mọi đường cong mới được đứng lớp?

Những yêu cầu mơ hồ như "ăn mặc đoan trang, lịch sự" thường bị diễn giải tùy ý. Cùng một chiếc quần, người này thấy bình thường, người khác lại nói "quá bó". Chưa kể việc khiển trách công khai trước học sinh không chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của giáo viên mà còn ảnh hưởng uy tín nghề nghiệp.

Thực tế, giáo viên chưa bao giờ phản đối quy định về trang phục. Điều khiến họ mệt mỏi là sự kiểm soát chi li, coi họ như trẻ con. Trước khi vào lớp, ai cũng tự soi lại mình: "Liệu thế này có quá xuề xòa? Có thiếu chuyên nghiệp?". Họ hiểu rõ trách nhiệm nêu gương hơn bất cứ ai.

Cô giáo trong câu chuyện đã cố ý chọn trang phục kín đáo nhưng vẫn bị quy kết là "không phù hợp". Hôm nay bị phê vì quần "quá ôm", ngày mai có thể bị bắt lỗi vì tóc dài hay màu giày lệch tông, quy định ngày càng khắc nghiệt đến mức khiến giáo viên kiệt sức đối phó.

Nếu nhà trường cho rằng cô không chuyên nghiệp, vậy sao lúc tuyển dụng lại chấp nhận? Đã tin tưởng vào năng lực và phẩm chất của cô thì hãy trao cho cô sự tôn trọng tối thiểu, đừng bó buộc vào những điều vụn vặt.

Trọng tâm của giáo dục là truyền đạt tri thức và hình thành nhân cách. Điều quan trọng nhất là sự tận tâm của giáo viên và sự trưởng thành của học sinh trong mỗi tiết học. Một chiếc quần jeans bình thường không thể và cũng không nên trở thành vật cản của giá trị giáo dục, càng không nên để chủ nghĩa hình thức che lấp nhiệt huyết và bản chất tốt đẹp của nghề dạy học.

Minh Châu

Nỗ lực gần 30 năm duy trì lớp học 0 đồng “Chắp cánh ước mơ” của cô giáo ở Đà Nẵng

Nỗ lực gần 30 năm duy trì lớp học 0 đồng “Chắp cánh ước mơ” của cô giáo ở Đà Nẵng

Cô giáo Phạm Thị Kim Cương ở phường Hòa Cường, thành phố Đà Nẵng miệt mài dạy chữ miễn phí cho học sinh khó khăn trong 27 năm qua. Niềm vui của cô là được nhìn thấy học trò ngày càng tiến bộ và có nghị lực vươn lên.