Có những cuộc hôn nhân bắt đầu từ một chữ "Được" nhưng lại không dễ để buông câu "Thôi".
Hai gia đình Trần và Phan vốn là đối tác làm ăn lâu năm trong ngành xây dựng. Để củng cố mối quan hệ, họ quyết định kết thông gia. Ngọc Linh, con gái lớn nhà họ Trần sẽ cưới Phan Khải, con trai trưởng nhà họ Phan.
Đó là một cuộc hôn nhân không tình yêu nhưng đầy toan tính. Bên ngoài, ai cũng khen là môn đăng hộ đối, còn người trong cuộc thì im lặng như thể họ đang ký vào một bản hợp đồng thay vì lời thề.
Nhưng đúng ngày cưới, cô dâu biến mất, bỏ lại chiếc váy trắng muốt, lễ đường ngập hoa và hai họ đang chìm trong bàng hoàng.
![]() |
Ông Ngọc vì cú sốc mà huyết áp tăng cao, suýt ngất lịm. Giữa hỗn loạn, Ngọc Hân - cô em gái nhỏ luôn đứng sau hậu trường nhìn cha đang được dìu đi, tim như thắt lại. Cô hiểu nếu tin cô dâu bỏ trốn mai xuất hiện trên các mặt báo thì hậu quả rất khó lường.
Hân đi vào phía trong khác sạn, nhìn người đàn ông trong bộ vest đen đang đứng lặng ở cuối hành lang. Phan Khải cao lớn, trầm tĩnh, ánh mắt sắc như dao mà cũng chất chứa nỗi niềm khó giấu.
Anh nới lỏng cà vạt, khẽ cười nhạt. Hân ngập ngừng, giọng run nhưng dứt khoát: "Nếu chỉ cần một cô dâu để buổi lễ không sụp đổ… em có thể".
Anh khẽ nhướng mày, quay lại nhìn cô gái nhỏ. Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt anh, góc nghiêng kiêu ngạo và lạnh lẽo. Vài giây im lặng như kéo dài cả thế kỷ.
Rồi Khải nói, rất khẽ nhưng rõ ràng: "Được".
Và thế là, trong buổi chiều hỗn loạn ấy, cô trở thành vợ của người từng là anh rể tương lai.
Cuộc hôn nhân bắt đầu bằng một chữ "Được", không có hoa cưới, không trăng mật, gọn gàng nhanh chóng đến đáng sợ. Chỉ có bản hợp đồng và hai con người xa lạ sống chung một mái nhà.
Phan Khải ít nói, điềm tĩnh đến mức Hân cảm giác như đang sống với một người không có trái tim. Anh không hỏi cô điều gì, chỉ để lại những khoảng lặng dài hơn cả đêm.
Nhưng trong cái lặng ấy, cô dần nhận ra những điều nhỏ bé. Anh luôn để phần cơm dù cô nói rằng ăn rồi, luôn bật sẵn đèn khi biết cô sợ bóng tối, hỏi giúp việc tôi thích ăn gì, dị ứng cái gì. Và một đêm, khi mẹ cô ốm nặng, Hân ngồi ở hiên nhà khóc, anh đi ngang qua, dừng lại, chỉ nói: "Nếu mệt thì cứ khóc. Nếu mỏi thì có thể dựa, em được quyền yếu đuối".
![]() |
Có lần Hân tò mò hỏi Khải, anh mỉm cười ôm cô: "Cái gì không biết thì có thể học, anh chỉ đang học cách yêu em thôi, rồi chúng ta sẽ đều thành học sinh giỏi".
Câu nói ấy, tưởng vô tình, lại khiến nước mắt cô rơi càng nhiều hơn. Và chỉ cần nhà Hân có việc, anh sẽ tự chu toàn tất cả.
Một năm sau, Ngọc Linh trở về. Cô bình thản nhìn em gái, rồi quay sang Phan Khải: "Anh Khải, em vẫn còn yêu anh".
Căn phòng im phăng phắc. Ông Ngọc chỉ muốn cho đứa con trời đánh không biết an phận này 1 trận. Anh nhìn Linh, ánh mắt trầm như mặt nước, nói chậm rãi: "Cảm ơn chị vợ. Tuy là người 1 nhà nhưng chị cũng nên giữ chừng mực".
Ngọc Hân đứng ngoài cửa, bàn tay siết chặt vạt áo, mắt cay xè. Cô chợt nhận ra, đôi khi tình yêu không cần lời thề, không cần hoa hồng chỉ cần một người chịu ở lại, lặng lẽ bên mình, là đủ.
Vài tháng sau, khi dọn dẹp tủ làm việc của anh, Hân phát hiện bản hợp đồng hôn nhân năm nào. Phía cuối tờ giấy, dòng chữ viết thêm bằng bút mực xanh: "Không thời hạn".
Cô khẽ cười một nụ cười bình yên và ấm áp. Có lẽ, giữa những tính toán và tổn thương, thứ duy nhất còn sót lại chính là tình yêu… âm thầm mà bền bỉ.
Lời nhắn trái tim:
Có những cuộc hôn nhân sinh ra từ nghĩa vụ nhưng lại nở hoa từ lòng thương.
Có những người không hứa sẽ yêu ta, chỉ âm thầm chứng minh bằng cách không rời đi.
Và có những chữ "được" tưởng chừng tạm bợ, lại chính là khởi đầu của một đời an yên.


















































"Nữ hoàng rating” thu mình sau biến cố mất cha và em trai: Không kết hôn, cuộc sống hiện tại chỉ xoay quanh 1 thứ
Ha Ji Won ở thời điểm hiện tại không còn quá mặn mà với cuộc sống trong showbiz.