Trong vô vàn bài tập làm văn của học sinh, hiếm khi một lá thư mộc mạc lại có thể khiến người lớn đọc chạm đến cảm xúc. Thế nhưng những dòng chữ nắn nót trong bức thư của một nữ sinh TP.HCM viết cho ba mẹ đã làm được điều ấy. Không phải vì câu chữ trau chuốt mà bởi cảm xúc quá thật, quá gần, như thể chạm thẳng vào những khoảng lặng lâu nay trong mỗi gia đình.
Được biết, bức thư này là sản phẩm của một tiết học Văn đặc biệt ở TP.HCM thời gian trước. Trong không gian âm nhạc nhẹ nhàng, cô giáo đưa ra đề bài tưởng chừng rất đơn giản: “Con hãy tưởng tượng mình viết một lá thư gửi đến ba, mẹ, nói những điều con muốn, gì cũng được. Cô sẽ chấm điểm cho cảm xúc thật nhất và không cho ba mẹ con xem".
Và chính sự “thật lòng” ấy đã mở ra những điều mà có lẽ bình thường các em không đủ can đảm để nói.
Chẳng hạn như bài văn dưới đây: Không trách móc, không đòi hỏi, cũng không lên án. Chỉ là mong mẹ quan tâm đến bản thân hơn, sống nhẹ nhàng hơn, và… nói chuyện với con nhiều hơn.
Trong thư, cô bé còn nhắc mẹ đừng quá vất vả, đừng chạy xe gấp gáp, đừng thức khuya, đừng lo lắng nhiều cho con mà quên mất chính mình. Con hứa sẽ cố gắng học, nhưng cũng mong mẹ bớt áp lực, bớt tự trách, bớt hy sinh đến mức cạn kiệt. Đó không phải là những lời “dạy đời”, mà là sự lo lắng rất bản năng của một đứa trẻ dành cho người mình yêu nhất.
Nữ sinh nhắn nhủ tới mẹ: "Con đã lớp 10 rồi nên đừng quản con nhiều quá, thay vào đó mẹ nên chăm sóc bản thân nhiều hơn. Đừng có suy nghĩ quá nhiều về việc người ta nói mẹ như nào mà mẹ nên sống lạc quan hơn. Con nghĩ mẹ nên suy nghĩ lại việc cho con đi xe chứ mẹ cứ gồng gành việc chạy tới chạy lui thấy cực quá. Đừng bỏ bữa với lại uống ít trà sữa lại chứ không lại đau dạ dày nữa"...
![]() |
| Bài văn gây chú ý Cộng đồng mạng |
“Mẹ rất trắng và vô cùng đẹp nên đừng tự ti nữa…”, cô bé viết. Một câu khen tưởng như rất ngây thơ, nhưng lại chứa đựng sự quan sát tinh tế của một đứa trẻ. Con nhìn thấy những lần mẹ chần chừ, những lúc mẹ im lặng, những khoảng ngập ngừng mỗi khi được hỏi. Con mong mẹ đừng nghĩ nhiều về lời người khác, đừng lặng thinh khi con cần một câu trả lời, bởi “làm tim con đau”.
Không chỉ gửi mẹ, lá thư còn dành cho ba. Con mong ba nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, sống hiền hòa hơn, bớt nghiêm khắc và bớt im lặng. Con mong ba nhìn thấy sự cố gắng của con, tin con, hiểu con, và khi con muốn tâm sự, đó là lúc ba lắng nghe chứ không phải là lúc để phán xét.
Có một chi tiết khiến nhiều người lớn phải chững lại: con không xin quà, không xin tự do, không xin tiền bạc. Con chỉ xin được trò chuyện, được hỏi và được trả lời. Xin được quan tâm đúng lúc. Xin được ở gần ba mẹ bằng cảm xúc, chứ không phải chỉ bằng trách nhiệm. "Con thương gia đình mình nhiều nhưng con lại không giỏi diễn đạt tình thương bằng giọng nói nên đừng nói con vô tâm nha", cô học trò nhỏ viết.
Bức thư không dài, chữ viết còn vụng về, lỗi chính tả vẫn xuất hiện, nhưng lại mang một giá trị mà không sách giáo khoa nào có thể dạy: trẻ con hiểu rất rõ cha mẹ của mình, chỉ là người lớn có đủ lắng nghe hay không.
Sau khi hình ảnh lá thư được chia sẻ, nhiều phụ huynh thừa nhận họ đọc mà thấy “đau nhẹ trong tim”. Bởi đâu đó trong những dòng chữ ấy là hình ảnh của chính mình: những bữa cơm vội, những câu trả lời bỏ lửng, những lần im lặng tưởng là bình thường, nhưng với con lại là khoảng trống.
Tiết học Văn hôm ấy có lẽ không chỉ dạy học sinh cách viết mà còn vô tình viết hộ rất nhiều điều con cái chưa từng nói ra. Và đôi khi, chỉ cần một bài tập nhỏ như thế, người lớn mới chợt nhận ra: điều con cần không phải là cha mẹ hoàn hảo, mà là cha mẹ hiện diện bằng lời nói, bằng sự lắng nghe, và bằng cả trái tim.


















































Con cái thiếu tình cảm của bố dễ gặp 2 hiện tượng TIÊU CỰC sau: Các ông bố đọc mà giật mình, hết đùn chuyện dạy con cho vợ!
Trong tâm lý học có một khái niệm gọi là "hiệu ứng bù đắp do thiếu tình cha".