* Dưới đây là bài tâm sự về hành trình nghề nghiệp của một chàng trai trẻ đang được quan tâm trên MXH Trung Quốc.
Tôi xuất thân từ một vùng quê nghèo ở Trạm Giang (Quảng Đông). Tôi tốt nghiệp ngành quản lý logistics. Giờ, tôi đã làm trong lĩnh vực an ninh mạng, nhưng mỗi khi nhớ lại năm đầu sau khi ra trường - một năm chìm trong bão táp của thất nghiệp và chạy ăn từng bữa, lòng tôi vẫn thắt lại.
Ngày vừa tốt nghiệp, tôi hứng cùng lúc hai cú đả kích kép từ sự nghiệp lẫn tình cảm. Bạn gái 4 năm của tôi nói lời chia tay vì gia đình muốn cô ấy trở về quê làm việc. Tôi khi đó không đủ dũng khí để giữ người mình yêu, để rồi đúng ngày bước ra khỏi cổng trường, chúng tôi đường ai nấy đi.
Quãng thời gian sau đó, tôi sống trong trạng thái như đi trong sương mù. Có ngày, tôi một mình đứng bên cửa biển Châu Giang, nhìn những con sóng đập vào bờ rồi tan ra, nước mắt tôi cứ chảy trong vô thức. Ai từng mất đi người mình yêu chắc hiểu cảm giác đó, biết là phải buông, nhưng buông mãi không xong.
Một tháng sau, tôi quay lại trường cũ. Bước trên con đường cả hai từng tay nắm tay mặn nồng, tôi như nhìn thấy hình bóng người cũ bước kế bên nhưng người đi với cô ấy không còn là tôi nữa. Cảm giác đó như một lưỡi dao xoáy vào tim, đau đến nghẹt thở.
Nỗi buồn tình cảm chưa nguôi, thực tế cuộc sống lại kéo tôi rơi xuống đáy. Nhà tôi đông anh em, kinh tế khó khăn, học phí nhiều năm đều nhờ chị gái và anh rể giúp đỡ. Ra trường nhưng mải buồn bã nên tôi chẳng tìm được việc. Tiền tiết kiệm cạn dần, đến lúc mở ví thấy chẳng còn mấy đồng, cuối cùng tôi phải làm công việc mà bản thân từng tránh né, đó là làm shipper. Không phải vì thích, mà vì... hết tiền.
![]() |
Những ngày đi ship, tôi trải qua đủ cảm xúc, vừa mệt vừa tủi vừa sợ bị xem thường. Mỗi lần chạy xe vào các toà cao ốc, thấy người ta mặc đồ chỉnh tề đi làm, lòng tôi lại trào lên cảm giác lạc lõng. Có hôm đi ship trong khuôn viên trường đại học, tôi còn sợ thầy cô cũ nhận ra, thấy tôi "lạc hướng" sau tốt nghiệp. Thế nhưng cuộc sống không cho tôi lựa chọn khác.
Làm nghề này, tôi gặp đủ kiểu người. Có khách điền sai địa chỉ khiến tôi trễ cả loạt đơn sau và ngày đó bị trừ mất trăm tệ, coi như làm không công. Có khách thấy đồ ăn không ngon thì đánh giá xấu, dù món đó chẳng phải do tôi nấu. Thậm chí có lần, tôi chỉ lên tầng giao đồ vài phút, quay lại đã thấy đồ ship đựng trong thùng bị ai lấy mất.
Những chuyện ấy lặp đi lặp lại khiến nhiều ngày tôi về phòng trọ trong tình trạng mệt rã rời, áo ướt vì mưa rồi lại khô vì nắng, người như bị vắt kiệt sức. Tôi còn cố tình chạy nhiều đơn hơn để không có thời gian nhớ về cuộc chia tay, nhưng nỗi mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần vẫn tra tấn tôi từng giờ từng phút.
Đêm làm tôi nhớ nhất là một đêm trời bão. Thành phố mất điện, đường ngập nước, gió thổi nghiêng cả chiếc xe điện. Tôi vẫn cố chạy một đơn đêm, nhưng khi giao đến nơi lại bị khách mắng vì "giao chậm". Trời tối, gió rít qua tai, tôi dắt xe ra khỏi khu chung cư, đứng giữa con đường vắng tanh, tôi chỉ muốn hét lên mà chẳn biết hét gì. Trong khoảnh khắc đó, tôi tự hỏi liệu cuộc đời mình có mãi bị kẹt ở đây hay không.
![]() |
May mắn là một cơ hội đã xuất hiện vào lúc đời tôi tăm tối nhất. Thấy một người bạn học cũ đăng trạng thái đang làm an ninh mạng ở Quảng Châu, tôi chủ động nhắn tin. Khi biết tôi đang làm shipper, cậu ấy rủ tôi chuyển ngành, cho tôi ở ghép và sẵn sàng kèm thêm kiến thức. An ninh mạng phù hợp với người mới, không đòi hỏi quá nhiều lập trình, lại không giới hạn tuổi nên tôi quyết định thử. Từ đó, tôi bắt đầu cuộc sống nửa ngày đi ship, nửa ngày học.
Tôi dành hơn 8 tiếng mỗi ngày để học, chỉ đi ship vào buổi trưa. Sáng, chiều, tối tôi ngồi lì trước máy tính, vừa thực hành vừa hỏi bạn khi không hiểu. Vài tháng sau, tôi đã nắm được những kỹ năng cơ bản như kiểm thử, bảo mật web, cơ sở dữ liệu, SQL injection và Linux cơ bản. So với những người chuyên nghiệp thì tôi vẫn còn non, nhưng đủ để tôi tự tin bước vào các buổi phỏng vấn. Dù bị từ chối không ít vì thiếu kinh nghiệm, tôi vẫn giữ nguyên quyết tâm. Sự kiên trì cuối cùng cũng mang đến một cơ hội thật sự.
Giờ nhìn lại, tôi hiểu rằng cuộc sống luôn có những giai đoạn khiến con người gần như tưởng mình không thể đứng dậy nổi. Những ngày nước mắt rơi không ngừng, những khoảnh khắc bị mắng, bị hiểu lầm, bị đánh giá thấp, những phút tưởng chừng mọi cánh cửa đều đóng lại..., tất cả chính là phần học phí mà mỗi người phải trả để trưởng thành. Không ai thích đau, nhưng nhiều khi chính nỗi đau đó mới là thứ đưa mình sang một trang khác.
Điều tôi nghiệm ra sau quãng thời gian ấy là con người có thể nghèo tiền, nhưng không được nghèo ý chí. Giao đồ ăn không phải công việc đáng xấu hổ, nhưng nếu biết mình muốn cuộc sống tốt hơn, thì phải dám bước ra khỏi vùng quen thuộc.
Mối tình tan vỡ từng khiến tôi suy sụp, nhưng cũng chính nó tạo ra khoảng trống để tôi thay đổi. Những năm tháng trước đây lơ là học hành, cuối cùng cũng phải trả giá bằng quãng thời gian vừa mệt vừa tủi khi chạy ngoài đường mưa nắng. Nhưng khi đã chịu nhìn thẳng vào thực tế và kiên trì mỗi ngày, cuộc đời thật sự mở ra một cánh cửa khác.
Mỗi người đều có một đoạn đời phải "đi trong đêm tối", có đoạn đường phải vừa đau vừa bò mà tiến lên. Nhưng chỉ cần không bỏ cuộc, ánh sáng rồi sẽ xuất hiện. Cuộc đời đôi khi nghiệt ngã, nhưng cũng rất công bằng với những ai chịu bền bỉ đến cùng.














































Vừa đi làm ngày đầu tiên, shipper đã bật khóc nức nở: "Chúng tôi không phải người sao?"
Một người phụ nữ say rượu ở Trung Quốc đã liên tục đánh đập, thậm chí tát một shipper khi anh này nhắc nhở về an toàn giao thông, khiến cộng đồng phẫn nộ.