Tôi lén xét nghiệm ADN với con vì một linh cảm mơ hồ, kết quả trả về mở ra một cơn ác mộng

Tôi đã bí mật đi xét nghiệm ADN vì niềm tin vào những ngày sau này.

Tôi 32 tuổi, lập gia đình được gần ba năm. Cuộc hôn nhân của tôi bắt đầu theo cách rất… bình thản. Hai bên được họ hàng mai mối. Khi đó, tôi không vội cưới, chỉ nghĩ gặp gỡ cho phải đạo, nếu hợp thì yêu, không hợp thì coi như quen biết. Cô ấy – Linh là mẫu người kín tiếng, hiền, ít nói. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Linh chỉ là một cô gái ngoan, lễ phép, hơi trầm.

Chúng tôi hẹn hò vài buổi, chủ yếu nói chuyện công việc, sở thích đơn giản, chưa đủ để nảy sinh yêu đương nhưng đủ để thấy không có gì "vấn đề". Đúng lúc tôi còn đang phân vân có nên tiếp tục tìm hiểu hay không thì Linh bất ngờ chủ động đề nghị tiến tới hôn nhân. Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Cô ấy nói đã đến tuổi, gia đình hối thúc, gặp được nhau là cái duyên nên muốn ổn định luôn. Tôi không biết do bất ngờ hay do bị cuốn theo sự chín chắn của Linh, mà tôi gật đầu.

Sau cưới, Linh là người vợ chuẩn mực: chăm lo cho gia đình, không phàn nàn, không đòi hỏi. Mọi thứ yên ả đến mức đôi khi tôi tự hỏi liệu chúng tôi có đang… quá đúng khuôn. Tình cảm thăng hoa hay đam mê đều không thật rõ ràng, nhưng một mái nhà ấm áp thì vẫn là điều đáng trân trọng.

Ảnh minh họa

Mãi đến khi Linh mang thai, tôi mới bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai. Cô ấy thay đổi hẳn: hay giật mình, hay mất ngủ, hơi quá nhạy cảm với mọi thứ liên quan đến bệnh viện. Lúc đưa vợ đi khám thai, Linh luôn né ánh mắt bác sĩ, trả lời cộc lốc, dường như sợ bị ai đó nhận ra. Tôi hỏi thì cô ấy chỉ bảo "không quen đến những nơi đông người".

Sau khi con chào đời, sự bất thường của Linh ngày một rõ rệt hơn. Cô ấy giấu một cuốn sổ, luôn khóa trong tủ, thỉnh thoảng còn ôm nó ngủ. Tôi không phải dạng người nghi ngờ vợ, nhưng trực giác đàn ông khiến tôi thấy bất an. Đỉnh điểm là lần Linh bế con ra ngoài từ sáng đến tối, không báo một lời. Khi về, cô ấy khóc rất lâu nhưng nhất quyết không giải thích.

Sự hoang mang âm ỉ của tôi lên đỉnh điểm khi nghe một chị điều dưỡng quen biết vô tình nói: "Vợ em giống một người từng điều trị tâm lý ngày xưa lắm…". Từ đó, mọi mảnh ghép chắp vá trong đầu tôi bắt đầu lộ ra hình dạng.

Tôi không muốn nghĩ xấu cho vợ, nhưng tôi cần câu trả lời. Một ngày, khi Linh ngủ quên vì mệt, tôi mở cuốn sổ bị khóa. Trong đó ghi chằng chịt những dòng mực đứt quãng về một người đàn ông, có vẻ là mối tình cũ người đã rời bỏ cô ấy khi phát hiện cô bị trầm cảm nặng sau một biến cố gia đình. Linh được điều trị một thời gian dài. Và điều khiến tôi nghẹn nhất: cô ấy viết rằng "Lấy chồng theo mai mối sẽ giúp mình được chấp nhận và an toàn hơn".

Tôi choáng váng. Thì ra lời cầu hôn ngày ấy không phải vì cô ấy yêu tôi đến mức muốn cưới ngay. Mà vì tôi là một lựa chọn an toàn – một tấm vé thoát khỏi ký ức cũ, một nơi để cô ấy nương vào.

Kể từ khi biết sự thật, tôi không giận Linh. Nhưng tôi bị mắc kẹt giữa thương và tổn thương. Tôi thấy mình là người đứng sai vị trí trong cuộc đời cô ấy, dù yêu thương của tôi giờ là thật. Còn Linh vẫn dịu dàng, tận tụy, như thể giữa chúng tôi không có gì bất ổn.

Tôi không biết nên kể cho ai, cũng không biết phải đối diện thế nào. Bỏ thì không đành, ở lại thì có cảm giác mình chỉ là cái bóng thay thế. Thứ duy nhất thật rõ ràng là đứa con – sự kết nối duy nhất giúp tôi bám vào cuộc hôn nhân này.

Tôi đã bí mật đi xét nghiệm ADN vì niềm tin vào những ngày sau này. Kết quả đứa bé ấy chính là con tôi.

Nhưng mỗi đêm nhìn vợ ôm con ngủ, tôi lại tự hỏi: Nếu ngày đó tôi không đồng ý lời cầu hôn vội vã ấy, liệu cuộc đời chúng tôi có khác?

Và đứa con chúng tôi đang yêu thương mỗi ngày lại không phải kết tinh của tình yêu. Tôi phải làm gì với 1 người vợ luôn ám ảnh quá khứ với người cũ đây?

Vỹ Đình