Những ngày gần đây, mạng xã hội lại bàn tán không ngớt về bài đăng đến từ mẹ của một nam rapper nào đó. Một status được cho là ám chỉ chuyện yêu đương của con trai với một nữ TikToker cũng khá đình đám, kèm theo những lời lẽ khá nặng nề xoay quanh chuyện “bọn trẻ mua cho bát cháo” nhưng lại đi kèm với những ngôn từ nặng nề, được cho là đầy mỉa mai.
Tôi không nói ai đúng ai sai. Nhưng với tư cách một người mẹ có ba cậu con trai, tôi chỉ muốn chia sẻ đôi dòng từ góc nhìn của một người đã, đang và sẽ phải học cách buông tay con.
Khi con còn nhỏ, mẹ là cả thế giới của con. Mẹ quyết định con ăn gì, mặc gì, chơi với ai, học ở đâu. Nhưng khi con trai đã lớn, khi con 18, 20 hay 25 thì hãy nhớ rằng mẹ có thương mấy cũng không thể bao bọc con theo kiểu ngày xưa nữa.
![]() |
Tình yêu của mẹ luôn nghiêng về sự bảo vệ nhưng chưa chắc những đứa trẻ khi lớn lên đã cần và cũng chưa chắc đã là tốt cho chúng, nhưng tình yêu của người trẻ là để trải nghiệm là để học cách điều chỉnh cảm xúc, tâm tư, tình cảm và dù nó đẹp hay nó xấu thì nó là thứ cảm giác con CẦN được trải nghiệm. Và trải nghiệm thì có cả đúng lẫn sai. Ngay cả khi nó có sai thì những người làm mẹ cũng không nên cũng chẳng thể nhận xét hộ con mình được.
Chúng ta từng là người trẻ. Từng yêu nhầm người, từng tin nhầm chuyện, từng vấp ngã để trưởng thành. Con trai mình cũng phải đi con đường đó. Có những điều mẹ thấy rõ ràng là sai, nhưng con sẽ không hiểu nếu chưa tự mình ngã, tự mình đứng dậy. Đó mới là bài học mà không cuốn sách giáo dục nào dạy được. Huống hồ, chắc gì lựa chọn của con đã là sai, chắc gì đã không phù hợp với con?
Điều làm tôi trăn trở hơn cả trong câu chuyện này, không phải việc con yêu ai, mà là việc một người mẹ đem cảm xúc của mình lên mạng xã hội bằng những lời cay nghiệt hướng về bạn gái của con. Tôi hiểu cảm giác lo lắng, thậm chí hơi chạnh lòng khi một ngày nào đó có một cô gái khác trở thành người quan trọng nhất với con trai mình. Điều đó rất… người mẹ. Nhưng đó cũng là khoảnh khắc mà chúng ta phải chấp nhận lùi lại một bước.
![]() |
Bất kỳ con non nào cũng sẽ cần phải rời tổ, con người cũng vậy.
Vì dù muốn hay không, tới một ngày, con sẽ thuộc về gia đình mới của con, đó là quy luật của cuộc sông. Con được quyền tìm kiếm và lựa chọn vạn đời còn mẹ thì cần phải đủ trưởng thành để đứng sau, chứ không phải là đứng chen vào.
Có một điều mà nhiều bậc phụ huynh hay quên: Con mình là vàng trong mắt mình, nhưng con người ta cũng là vàng trong mắt họ.
Chúng ta có thể dạy con mình cách yêu tử tế. Nhắc nhở con đừng vội, đừng bồng bột, đừng để cảm xúc dẫn đường quá xa. Nhưng chúng ta không có quyền mỉa mai, xúc phạm hay hạ thấp con của người khác – nhất là khi đó lại là người con mình lựa chọn trao tình cảm.
Một lời mẹ nói ra, đôi khi mẹ cho là bức xúc nhất thời. Nhưng với đứa trẻ khác, nó có thể là vết thương. Với con trai mình, nó có thể trở thành gánh nặng, sự xấu hổ, thậm chí là cảm giác mẹ đang kiểm soát mọi thứ trong cuộc đời mình.
![]() |
Tôi có ba cậu con trai. Càng lớn, chúng càng xa tôi một chút – và đó là quy luật. Tôi không thể giữ con mãi trong lòng. Tôi chỉ có thể dạy chúng biết chịu trách nhiệm, biết cư xử tử tế, biết đối mặt với hậu quả của lựa chọn của chính mình. Phần còn lại, tôi buộc phải tin tưởng con
Tin rằng dù có yêu đúng hay sai người, chúng cũng sẽ tự nhận ra. Tin rằng dù có sai, chúng sẽ đứng dậy được. Tin rằng dù có vấp ngã, chúng sẽ trưởng thành hơn.
Làm mẹ không phải nắm tay con thật chặt suốt đời, mà là đến đúng thời điểm và phải dám buông để con tự bước. Không phải vì không thương. Mà vì thương đủ để tôn trọng cuộc đời mà con phải tự mình sống.
Với tôi, và hy vọng với nhiều phụ huynh khác, điều quan trọng nhất không phải là “con yêu ai”, mà là sau tất cả, con vẫn cảm thấy an toàn khi quay về nhà – nơi có mẹ chờ, không phán xét, không xúc phạm ai, và không biến chuyện riêng tư của con thành đề tài bàn tán của cả thế giới.



















































Bức ảnh khiến tôi chết lặng: Có 1 kiểu bạo lực, KHÔNG ĐÁNH nhưng đau hơn cả 100 cú đấm!
Tôi tự hỏi: khi lớn lên, nếu nhìn lại bức ảnh này, chúng sẽ nghĩ gì? Chúng có hối hận không? Hay chúng vẫn xem đó là chuyện con nít?