Năm ngoái, chồng tôi bị công ty sa thải. Kinh tế gia đình phút chốc trở nên chênh vênh khi mất đi một khoản thu nhập 15 triệu/tháng. Trong khi con gái 4 tuổi, cần nhiều chi phí và tôi còn phải gửi về cho bố mẹ 2 bên, mỗi bên 2 triệu/tháng. Nợ ngân hàng vì mua nhà cũng còn phải trả trong 3 năm nữa.
Chồng thất nghiệp, tôi lo lắng, mất ngủ liên tục. Chồng thì vẫn dửng dưng, còn bảo nhà có tiền tiết kiệm nên không cần lo. Vì không muốn động đến số tiền tiết kiệm đó, tôi đành phải nhận thêm hàng, tăng ca mỗi ngày đến 12-13 tiếng đồng hồ.
Chồng ở nhà chỉ lo việc đưa đón con đi học, chiều đón con về, chăm sóc bé ăn uống, tắm rửa. Thường tôi về nhà là 8 - 9h tối, con vẫn đang chơi, đợi mẹ chứ không chịu ngủ. Một tuần, chồng tôi cho con ăn uống, tắm rửa đàng hoàng được vài ngày. Còn có hôm, anh vẫn nằm chơi điện thoại, để con tự ăn cơm, mặt mũi lem luốc. Mẹ về, con mừng quýnh quáng. Nhìn bát cơm chỉ có trứng với xì dầu mà tôi xót con vô cùng. Góp ý thì chồng bảo tôi thấy anh thất nghiệp nên coi khinh. Không muốn vợ chồng bất hòa, tôi đành nín nhịn cho yên chuyện.
Hôm qua, tôi về nhà lúc 9h tối. Con gái đang nằm trên ghế sopha coi tivi, một bên chân quấn băng trắng toát. Tôi hoảng hốt ôm lấy con, hỏi tại sao lại ra thế này? Con tôi khóc hu hu, chỉ vào chân, nói đau liên tục.
![]() |
Ảnh minh họa |
Chồng tôi ngồi bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ai bảo nó ngu làm chi. Uống nước xong, để ly trên bàn rồi chơi nghịch làm vỡ ly. Ly vỡ rồi còn giẫm lên, làm mảnh thủy tinh cắt một đường ở chân".
Tôi uất nghẹn trước câu nói bình thản của chồng mình. Con bị cứa chân, chảy máu nhiều mà anh ta vẫn có thể thờ ơ như vậy. Lại còn bảo do "con ngu", đúng là quá đáng hết sức. Khi tôi hỏi lúc đó anh ta ở đâu mà để con giẫm phải mảnh thủy tinh vỡ thì anh ta im lặng. Chắc chắn lúc đó, anh ta đang chơi game mà không để ý đến con.
Tối, con gái ngủ mà chốc lát lại giật mình, khóc lóc, tôi rơi nước mắt vì xót xa. Thương con đứt ruột gan. Con gái tôi nâng niu hết mực, giờ vì sự thờ ơ của bố mà bị cứa chân, chịu đau đớn. Chẳng may xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?
Tôi không hiểu nổi chồng mình nữa. Anh ta đã thất nghiệp rồi, sao còn không biết thân phận? Tôi lo kiếm tiền trang trải cuộc sống, anh ta thì lo tận hưởng cuộc sống. Kiểu này sao tôi dám giao con cho chồng giữ nữa đây?
Nửa đêm bố chồng gõ cửa phòng ngủ con dâu, tôi kinh ngạc nhưng vẫn cố gượng dậy ra mở cửa thì bất ngờ với thứ trên tay ông
Chồng tôi đi vắng, toàn thân tôi mệt mỏi đau nhức, khó nhọc lê bước ra mở cửa.