* Dưới đây là tâm sự của anh Lục Viễn Đình (Trung Quốc) trên trang Sohu về trải nghiệm họp lớp gần đây.
Một tối cách đây không lâu, vừa tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, tôi bỗng thấy điện thoại liên tục vang lên tiếng thông báo tin nhắn. Mở ra mới phát hiện đó là tin nhắn từ nhóm lớp cũ của tôi.
Lớp trưởng là người khởi xướng đầu tiên. Cậu ta kêu gọi họp lớp nên chat nhiệt tình ra chừng phấn khởi và mong chờ lắm. Trong phút chốc, cả nhóm cũng trở nên sôi nổi, như thể quay lại thời còn đi học.
Ban đầu tôi cũng có ý định tham gia. Đối với những người đã bước chân lăn lộn lâu như tôi, mỗi buổi họp lớp là một lần đoàn tụ hiếm hoi giữa đám bạn từng thân nhau như thể anh em, là dịp để hồi tưởng về tháng ngày tươi đẹp trong quá khứ, là cơ hội để mọi người giao lưu, chia sẻ với nhau về cuộc sống hiện tại.
Tôi đã định dành một ngày trong cuộc sống bận rộn này để về quê, gặp lại những người bạn học cũ của mình. Thế nhưng, ngay trước buổi họp lớp, công ty đột nhiên có việc gấp buộc tôi phải đi công tác. Sau khi cân nhắc tình hình, tôi không còn cách nào khác là giải thích lại tình hình với lớp trưởng, trình bày việc tôi không thể tham dự buổi họp lớp.
Tôi nhớ phản ứng lúc ấy của lớp trưởng khá hời hợt. Cậu ta chỉ bày tỏ đã nhận thông tin và chúc tôi có một chuyến công tác suôn sẻ.
Tuy nhiên, điều tôi không ngờ tới là đây mới chỉ là khởi đầu của cơn bão.
Ảnh minh họa |
Vào ngày diễn ra buổi họp lớp, lớp trưởng bất ngờ tag tôi trong nhóm lớp và yêu cầu tôi đóng 200 tệ (khoảng 700k đồng) với mục đích "góp tiền". Giọng điệu của cậu ta rất thản nhiên, như thể đây chỉ là một yêu cầu nhỏ không có gì đáng nói.
Tôi choáng váng.
Tôi vốn tưởng vì đã thông báo trước rằng tôi không thể tham gia nên lớp trưởng sẽ hiểu cho hoàn cảnh của tôi, không để tôi dính líu gì đến vụ này nữa. Sự thật chứng minh là tôi đã nhầm.
Dù rất bức xúc nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, giải thích lại với lớp trưởng về việc tôi không đi họp lớp được và rằng tôi sẽ "đóng góp" theo cách khác. Thế nhưng lớp trưởng dường như không hề thấy lời giải thích của tôi mà một mực bắt tôi chuyển tiền.
Lúc đó tôi thực sự tức giận.
Tôi biết đây không chỉ là vấn đề 200 tệ mà còn là sự thiếu tôn trọng của lớp trưởng đối với tôi, thậm chí là coi thường tình bạn giữa chúng tôi.
Tôi trả lời thẳng trong nhóm: "Mấy cậu cứ đi ăn đi, không cần trả tiền đâu, chờ tôi hết bận tôi sẽ trả bằng thẻ".
Tôi vừa dứt lời, cả nhóm bỗng im phăng phắc.
Tôi có thể cảm nhận được rằng những người xem được tin nhắn này của tôi, đang chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lớp trưởng có vẻ giật mình trước tin nhắn của tôi nên không phản hồi ngay lập tức. Một lúc sau, cậu ta mới nhắn vào nhóm: "Cậu có ý gì đấy? Ai cũng tự nguyện góp tiền, cậu yêu cầu như thế mà coi được à?".
Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu gõ tin nhắn trả lời: "Tôi không yêu cầu cậu bất cứ điều gì, chỉ là tôi nghĩ, nếu tôi đã không thể đi họp lớp, vậy thì đáng ra tôi chẳng cần phải lo cái vấn đề tiền đóng góp này. Hơn nữa, nếu cậu thực sự quan tâm đến tôi thì cậu đã không nằng nặc bắt tôi chuyển tiền ngay trong nhóm dù tôi không đi được. Điều này khiến tôi cảm thấy cậu không thực sự tôn trọng tôi cũng như tình bạn của chúng ta".
Ảnh minh họa |
Lời nói của tôi đã gây náo động trong nhóm.
Một vài thành viên trong nhóm lên tiếng ủng hộ tôi, cho rằng ý kiến của tôi là rất hợp lý. Cũng có những thành viên lại đứng về phía lớp trưởng, họ chỉ trích cách làm của tôi quá cực đoan.
Trong lúc nhất thời, tin nhắn trong nhóm lớp cứ gửi tới rần rần, hết ý kiến này đến ý kiến khác đan xen, khiến không khí nóng hừng hực.
Lớp trưởng có vẻ shock khi thấy mọi chuyện biến thành thế này. Cậu ta không bắt tôi chuyển tiền nữa, cũng không bác bỏ quan điểm của tôi, chỉ im lặng nhắn tin: "Được rôi, tôi hiểu rồi. Lần này tôi làm sai, mong cậu thông cảm".
Sau khi đọc được tin này, cơn giận trong lòng tôi dần dần lắng xuống. Tôi biết cuộc tranh cãi này chưa thực sự giải quyết được vấn đề gì nhưng ít nhất tôi cũng đã bày tỏ quan điểm của mình và cho lớp trưởng cũng như các bạn học khác thấy thái độ của tôi.
Hậu buổi họp lớp, lớp trưởng đã chủ động tìm tôi, xin lỗi và giải thích việc làm của mình khi trước. Cậu ta thừa nhận mình cùng các thành viên khác trong BTC đã không xem xét hoàn cảnh của tôi và không tôn trọng lựa chọn của tôi. Và tôi cũng chọn cách tha thứ cho họ. Sau tất cả, chúng tôi đều là bạn cùng lớp và đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian tuyệt vời đó.
Sau sự việc này, tôi càng quý trọng sự kết nối và tương tác với các bạn cùng lớp hơn. Tôi biết rằng tình bạn cần được duy trì và trân trọng. Tình bạn chân chính có thể chịu đựng được thời gian và thử thách.
Đồng thời, tôi cũng hiểu rằng dù trong cuộc sống hay công việc, chúng ta nên tôn trọng những quyết định, lựa chọn của người khác, không nên bỏ qua cảm xúc của người khác vì những ham muốn ích kỷ của bản thân. Chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể thực sự thiết lập được những mối quan hệ hài hòa giữa các cá nhân và làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên tươi đẹp, trọn vẹn hơn.
Chỉ buồn một lỗi, sau sự cố lần đó, nhiều bạn cùng lớp cũ bắt đầu cố tình xa lánh tôi, thậm chí chẳng còn trả lời tin nhắn của tôi nữa.ư
Tôi không tham gia nên tôi không đóng tiền, tôi có làm gì sai ư?
Chồng không muốn vợ mặc đẹp khi đi họp lớp, tưởng anh ghen hóa ra nguyên nhân lại bất ngờ hơn: Hệ quả của xuất thân nghèo khó
Người chồng mà tôi và cả gia đình đang tin tưởng lại có suy nghĩ hẹp hòi, ích kỷ đến vậy.