Một cụ bà ở Thượng Hải (Trung Quốc), sở hữu khối tài sản 5 triệu NDT (hơn 17 tỷ đồng), mỗi tháng nhận 10.000 NDT (gần 35 triệu đồng) tiền lương hưu, thế nhưng lại không bằng lòng bỏ 5 NDT (hơn 17.000 đồng) để mua một chiếc bánh nướng.
Mỗi ngày bà chỉ ăn cháo và dưa muối sống cho qua bữa. Mãi đến năm 2021, sau khi được cảnh sát đưa về nhà vì đi lạc, người ta mới khám phá ra bí mật của bà.
Cụ bà này tên Ngũ Lệ Thiên, sinh ra ở Thượng Hải trong gia đình khá giả. Sau khi bố mất, mẹ một mình không thể lo toan mọi chuyện nên gia đình ngày càng sa sút. Nhờ họ hàng giúp đỡ, họ mới miễn cưỡng sống tiếp qua ngày.
Ngũ Lệ Thiên lớn lên trong sự giúp đỡ của người khác, bà nhớ mãi trong lòng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Ngũ Lệ Thiên có một công việc ổn định, phúc lợi hậu hĩnh, song bà quyết không lập gia đình, cũng không có con cái, đến nay một mình lặng lẽ tận hưởng tuổi già.
Mỗi tháng, Ngũ Lệ Thiên nhận được 10.000 NDT tiền lương hưu, trong tay còn có một căn bất động sản ở Thượng Hải. Theo lý mà nói, cuộc sống của bà hẳn phải đủ đầy. Thế nhưng sự thật lại không như vậy, bà chỉ dám chi 10 NDT (gần 35.000 đồng) cho mỗi ngày. Ngày tháng tuổi già, bà chỉ ăn cháo và màn thầu, thậm chí còn không mua bất kỳ thực phẩm bổ sung dinh dưỡng nào. Sau đó, bà đã bán đi ngôi nhà, mua một căn nhà nhỏ ở Côn Sơn (thuộc địa phận Giang Tô, giáp thành phố Thượng Hải) làm chỗ che mưa tránh gió cho những năm cuối đời.
Một ngày nọ, Ngũ Lệ Thiên lạc đường khi đi chợ mua chút đồ ăn, nhưng may mắn thay, bà được cảnh sát đưa về tận nhà. Cảnh sát đến cửa nhà, nhìn thấy dòng chữ: “Cho đi mới là thu hoạch lớn nhất”. Vào trong nhà mới thấy bên trong trống hoác khiến người ta không khỏi ngậm ngùi.
Cảnh sát hỏi thăm, cụ bà Ngũ Lệ Thiên mới kể lại câu chuyện của mình.
Trong một lần đi du lịch, bà đến một trường học miền núi ở Quý Châu, nhìn thấy ngôi trường tạm bợ và trang thiết bị nghèo nàn, trong lòng bà đau đớn vô cùng. Từ khoảnh khắc ấy, bà đã nảy ra một ý định trong đầu, đó là giúp đỡ trẻ em miền núi, cho chúng môi trường học tập tốt hơn, để chúng có thể thay đổi số phận bằng con đường đèn sách.
Thế là, bà đã quyên góp hết số tiền tích lũy nhiều năm cho trường học, bắt đầu cuộc sống đạm bạc qua ngày.
Dường như chưa đủ cam tâm, bà còn bán luôn căn bất động sản ở Thượng Hải, tiếp tục quyên góp cho nhà trường để làm suất học bổng cho các em học sinh có gia cảnh khó khăn.
Điều khiến cảnh sát khâm phục hơn là, trước đó, bà Ngũ Lệ Thiên đã phát hiện bản thân có bệnh nặng, nhưng nghĩ mình đã già, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, và rồi thản nhiên quyên góp tiền bạc mà không chừa cho mình đồng nào để chữa bệnh.
Cụ bà sống đơn giản, có gì ăn đó, không than vãn hay trách móc, cứ thế lặng thầm làm nghĩa cử cao đẹp và tiến về phía trước.
Cuộc sống của mỗi người khác nhau, ai cũng có quan niệm và mục tiêu riêng. Cụ bà Ngũ Lệ Thiên đã sống bằng cách cho đi bằng trái tim chân thành nhất, dùng chân lý “Cho người đóa hồng, tay còn vương mùi thơm” để giúp ích cuộc đời.
Nguồn: Toutiao
Từ những bất thường trong vụ "trẻ sơ sinh bị bỏ rơi", phát hiện nghi vấn dàn dựng để kêu gọi từ thiện?
Anh D.N. là người giúp đỡ "người phát hiện" bé gái sơ sinh bỏ rơi ở Nam Định đặt nghi vấn về nhóm người này.