Đi làm về khuya, mọi người đều đi ngủ, chỉ duy nhất bố chồng còn thức đợi, câu đầu tiên ông nói khiến tôi bật khóc nức nở

Tôi tự dặn lòng phải luôn mạnh mẽ, cứng rắn. Nhưng trước câu nói của bố chồng, tôi không thể nén được cảm xúc.

Chồng tôi là một người đàn ông lười biếng, sống dựa dẫm. Anh ấy lấy lý do công ty chèn ép để nghỉ việc vào 2 năm trước. Từ đó đến nay, chồng chỉ ở nhà, tụ tập cà phê với mấy người bạn chứ không đi làm. Bị tôi nhắc nhở, anh ấy lại mua vài bộ hồ sơ xin việc, giả vờ ghi chép thông tin nhưng không đi nộp ở đâu cả. Biết "mánh" của chồng, tôi cũng bất lực nên không muốn nói nhiều nữa.

3 tháng trước, bố chồng đến ở với vợ chồng tôi. Ông là giáo viên về hưu, có lương hưu khoảng 15 triệu/tháng. Từ lúc đến sống cùng, ông đều đặn chuyển khoản cho tôi 10 triệu để phụ chi phí sinh hoạt. Còn 5 triệu, ông mua thức ăn, nấu nướng cho cả nhà. 

Người ta sợ sống với bố chồng, tôi thì ngược lại. Ông đến ở, tôi cảm thấy sung sướng, thoải mái hơn. Ông giúp tôi đưa đón cháu đi học, tối thì kèm cháu học bài. Tiền bạc cũng dư dả hơn trước. Dẫu vậy, tôi vẫn phải cố gắng làm việc để tích cóp cho tương lai. 2 đứa con tôi học rất giỏi, tôi không thể để chúng nghỉ học giữa đường chỉ vì bố thất nghiệp, bất tài được.

Hơn một tháng nay, tôi thường tăng ca về khuya. Có hôm tôi về lúc 11h đêm, đường xá vắng tanh. Ban đầu, tôi có gọi điện, nhờ chồng đến đón nhưng anh ta không đi, còn cằn nhằn tôi làm hỏng giấc ngủ của mình. Bố chồng ngỏ ý đến đón tôi nhưng tôi từ chối. Ông lớn tuổi rồi, đi ban đêm cũng nguy hiểm. 

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Tôi để ý cứ đêm nào tôi đi làm về khuya, bố chồng đều thức đợi cơm. Ông luôn để phần cho tôi một mâm cơm ngon lành nhất. 

Nhưng chứng kiến cảnh chồng ngủ ngáy khò khò, 2 con thì ngủ với ông nội, mình phải nai lưng đi làm kiếm tiền, tôi vẫn thấy uất ức. Tôi tự dặn lòng phải mạnh mẽ, đừng khóc lóc, yếu đuối.

Tối qua, tôi lại về khuya lúc 11h đêm. Bố chồng đợi cửa, đợi cơm tôi. Vừa vào nhà, ông đã thở dài, nói rằng: "Bố thấy con khổ quá, bố cũng xót xa. Cứ sống mãi như vậy cũng không phải cách. Nếu con có chán nản mà ly hôn, bố cũng sẽ ủng hộ. Bố có một khoản tiền tiết kiệm, sẽ cho 2 đứa nhỏ để lo chuyện học hành sau này, cũng bớt gánh nặng cho con".

Trước sự quan tâm của ông, tôi mủi lòng, cảm giác uất ức lại trào dâng lên. Không kiềm chế được, tôi bật khóc nức nở. Tôi sống khổ quá. Chồng thì vừa vô tâm vừa vô dụng. Tôi có nên ly hôn không đây?

Mỹ Hạnh