Vợ chồng tôi ở riêng nhưng vẫn "nặng gánh" nhà vợ. Vợ tôi là con gái lớn, có một đứa em trai tên Tấn. Năm nay, Tấn đã 23 tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình vì độ "báo thủ" quá lớn. Tấn tốt nghiệp đại học, giá trị tấm bằng không cao nên khó tìm việc. Vợ tôi nhờ người quen xin cho Tấn vào chức quản lý nhân sự ở một công ty tư nhân. Nhưng cậu ấy làm việc quan liêu, thích quà cáp, bị giám đốc chỉ mặt mắng một trận và cho thôi việc. Vợ tôi cũng mang tiếng lây.
Thất nghiệp, Tấn tiếp tục ăn bám bố mẹ. Hằng tháng, cậu ta đều xin tiền chị gái để tiêu xài cá nhân. Vợ tôi không cho thì cậu ta tỏ thái độ cáu kỉnh. Anh chị về chơi, cậu ta nói móc mỉa, bảo chị giàu có mà không biết thương em. Vì em trai mà vợ tôi mất ăn mất ngủ. Thương vợ, cả nể bố mẹ vợ nên tôi xin cho cậu ấy vào làm ở công ty mình.
Tuần này, Tấn chính thức đi làm. Cậu ấy xin đến nhà tôi ở tạm một thời gian trong thời gian tìm nhà trọ. Tôi để vợ quyết định. Dù sao cũng là em ruột của vợ mình, tôi không thể cản được.
Tôi chỉ không ngờ, Tấn mới chuyển đến sống cùng mình 3 ngày, tôi đã muốn nổi điên. Cậu ấy lười biếng, vứt đồ bừa bãi, thích chọc cho cháu khóc ré lên rồi cười. Đi làm về đã mệt, Tấn còn không chịu giúp đỡ việc nhà mà cặp vứt một nơi, tất một nơi, quần áo bẩn sạch cứ dồn lại trên giường.
![]() |
Ảnh minh họa |
Tôi là đàn ông nhưng bản tính sạch sẽ, gọn gàng. Vợ chồng tôi chia nhau công việc nhà cửa. Vợ nấu ăn, tôi lau nhà. Vợ dạy con lớn học, tôi chăm sóc con nhỏ. Vợ rửa bát, tôi phơi quần áo.
Mà cứ tôi đang lau nhà, nước lau sàn còn chưa khô thì em vợ đã đi chân trần vào, dây nước khắp nơi. Chân cậu ấy bẩn, vết bẩn càng lan rộng ra. Tôi nhắc nhở thì Tấn tỏ thái độ khó chịu, bảo tôi "tính đàn bà".
Hôm qua, Tấn lại chọc cho con bé 2 tuổi nhà tôi khóc toáng lên. Cậu ấy chơi nghịch đến mức dùng con rắn giả vứt vào người cháu. Con bé sợ, khóc ngất đến lả. Tôi không chịu đựng nổi nữa, chỉ tay đuổi thẳng cổ em vợ ra khỏi nhà.
Tấn tưởng tôi đùa. Tôi liền gọi về cho bố mẹ vợ, kể hết sự tình rồi vào phòng, lấy ba lô, bỏ hết quần áo Tấn vào, đưa cho 500 nghìn để ra nhà nghỉ ở. Biết tôi đuổi thật, em vợ vùng vằng một lúc, cãi qua cãi lại rồi mới chịu cầm ba lô đi.
Tối, vợ buồn rười rượi, nói khó xử. Cô ấy đứng giữa chồng và em trai, bố mẹ; giờ khó về quê. Tôi thất vọng vì vợ quá dung túng, nhân nhượng em trai. Cứ như thế thì Tấn làm sao trưởng thành được.
Ngày lễ Tình nhân, bố chồng đưa cho con dâu bó hoa hồng đỏ kèm một hộp quà nhỏ rồi nhờ một việc khiến tôi hoang mang
Tôi cứ nghĩ bố chồng sẽ vui vẻ sống bên con cháu, nào ngờ ông không chịu an phận.