Đêm ấy, ngôi nhà chìm trong im lặng đến nghẹt thở. Chỉ có ánh đèn hành lang nhạt nhòa hắt lên những mảng tường xám lạnh. Tôi thức giấc vì linh cảm bất an, thứ cảm giác cứ len lỏi như một bàn tay lạnh ngắt chạm vào gáy.
Tôi lặng lẽ pha cho con gái cốc trà sữa nóng – món con vẫn thích mỗi khi mệt. Nhưng khi bước đến cửa phòng, tay tôi bỗng khựng lại. Bên trong, có tiếng gì đó… không bình thường.
Một tiếng cười.
Mềm trước, nhỏ trước… rồi bùng lên, vang lên trong không gian kín như một tiếng gì quá mức lạc lõng giữa đêm khuya.
Tôi đẩy nhẹ cửa. Ánh sáng từ bàn học hắt thẳng vào khuôn mặt con bé – khuôn mặt vừa nở nụ cười méo mó, vừa run lên rất khẽ. Nụ cười ấy kéo giãn, rồi bật thành tiếng cười to, the thé, như thể con bé đang bị điều gì đó đẩy lên bờ vực của cảm xúc.
Ngay sau đó, tiếng cười vỡ vụn.
Tiếng khóc bật ra, không kiểm soát được. Con bé ôm mặt, hai vai co giật. Không phải kiểu khóc vì buồn. Nó giống… một tiếng khóc kiệt sức, hoảng loạn, như thể chỉ cần thở mạnh thôi cũng có thể sụp đổ.
Một làn gió lạnh từ cửa sổ chưa đóng hẳn lùa qua, khiến rèm cửa lay động. Không hiểu sao tôi thấy gai sống lưng. Không phải vì sợ thứ gì vô hình. Mà vì cảnh tượng trước mắt còn đáng sợ hơn bất kỳ bóng ma nào.
Nhà chồng tôi không có ai học cao. Chính vì thế, nỗi ám ảnh “phải thành tài” truyền từ đời này sang đời khác, trở thành một thứ bóng đen nặng nề đè lên con bé. Từ khi biết đến con chữ, con đã bị ép phải đứng đầu lớp, bị giám sát từng trang vở, từng dấu chấm, từng bài kiểm tra.
![]() |
Đêm nào đèn phòng con cũng sáng đến kiệt quệ. Mỗi đêm đều giống như một nghi thức tiêu hao tuổi thơ.
Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng càng ngày, nụ cười trên mặt con càng mỏng dần, còn quầng thâm dưới mắt thì đậm như những chiếc bóng trườn dài bám theo từng bước chân con.
Tối hôm ấy, cuối tuần, nhưng con vẫn ngồi lì trên bàn. Ông bà nội đặt mục tiêu: phải đỗ trường top đầu. Tỉ lệ chọi cao như một lời đe dọa vô hình. Con hiểu rằng nếu không đạt được, không chỉ con bị trách, mà tôi cũng sẽ là người chịu đựng.
Tôi trở mình, không ngủ được. Rồi quyết định mang cho con cốc trà sữa để con tỉnh táo hơn chút. Và đúng khoảnh khắc tôi mở cửa, tôi thấy con gái mình… cười.
Cười như thể có ai đó đang chọc vào nỗi sợ sâu kín nhất trong con.
Cười đến mức không còn nhận ra bản thân.
Cười rồi bật khóc.
Khóc rồi lại cười.
Một chu kỳ kỳ quái lập đi lập lại trong bóng tối của căn phòng. Tiếng cười và tiếng khóc hòa vào nhau, tạo nên âm thanh khiến mái tóc tôi dựng đứng. Đó không phải là cảm xúc bình thường của một đứa trẻ. Nó là tiếng kêu cứu bị che giấu dưới lớp vỏ bọc mang tên “phải học giỏi”.
Tôi đứng đó, đôi chân cứng lại như bị giữ chặt bởi nỗi sợ. Không phải sợ con. Mà sợ rằng tôi đã để con đi quá xa trong con đường mà người lớn đang áp đặt.
Tôi bước tới ôm con. Cơ thể con bé lạnh ngắt, run rẩy. Những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào áo tôi, mỗi giọt như một lưỡi dao sắc đâm vào tim.
Ông bà nội tin học hành là con đường duy nhất. Họ không thấy, không hiểu, không chịu nhận ra rằng đứa cháu gái của họ đang biến thành cái bóng của chính mình. Tiếng cười của nó đã không còn là trẻ thơ. Ánh mắt nó không còn sáng. Tâm trí nó đang kêu cứu trong im lặng.
Và tôi biết… nếu tôi không làm gì, một ngày nào đó, trong đêm tối, tôi có thể sẽ chẳng còn nghe tiếng cười, tiếng khóc, hay bất cứ âm thanh nào từ con nữa.
Trong căn phòng im phăng phắc, tôi ôm lấy con và khẽ thì thầm: “Không sao hết, có mẹ đây rồi.”
Cuộc chiến phía trước với quan điểm cũ kỹ chắc chắn sẽ dữ dội – không kém gì những cơn ác mộng mà con đã trải qua trong những đêm dài.
Nhưng tôi sẵn sàng.
Vì thứ đáng sợ nhất không phải là ma quỷ hay bóng đêm… Mà là lạc mất con ngay khi con vẫn còn đang bên cạnh.

















































6 hành vi lúc nhỏ chỉ ra: Con lớn lên rất yêu thương mẹ!
6 hành vi sau là những tín hiệu tự nhiên cho thấy trẻ có sự gắn bó an toàn, tin tưởng và yêu thương mẹ một cách sâu sắc.