Họp lớp bị coi như người thừa, tôi lặng lẽ ngồi lại đến cuối và thứ nhận được là số tiền giá trị đến không ngờ

Nhưng ngay từ lúc bước vào quán, tôi đã cảm thấy mình… lạc lõng.

Tôi từng rất háo hức với buổi họp lớp năm đó. Không phải vì mong gặp lại ai đặc biệt, mà đơn giản là đã gần 10 năm ra trường, ai cũng ít nhiều tò mò xem bạn bè giờ sống thế nào. Tôi chuẩn bị quần áo chỉnh tề, đến đúng giờ, mang theo phong bì như một thói quen xã giao tối thiểu.

Nhưng ngay từ lúc bước vào quán, tôi đã cảm thấy mình… lạc lõng.

Các nhóm đã ngồi thành từng mâm nhỏ, câu chuyện xoay quanh nhà cửa, xe cộ, chức vụ. Tôi ngồi vào ghế trống, cười chào vài câu rồi thôi. Không ai hỏi han thêm. Mọi người vẫn nói chuyện rôm rả, nhưng là với nhau, không phải với tôi.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Tôi không trách. So với nhiều bạn, tôi là người khá “chậm”. Công việc ổn định nhưng không nổi bật, thu nhập vừa đủ sống. Không khoe được gì, cũng chẳng có gì để khoe. Có lẽ vì thế mà tôi nhanh chóng bị đẩy về đúng vị trí của một người dự cho đủ quân số.

Bữa ăn trôi qua nhạt nhẽo. Tôi ăn chậm, nói ít, chủ yếu lắng nghe. Đến giữa buổi, từng người bắt đầu đứng dậy xin về sớm, người bảo con nhỏ, người nói mai phải đi công tác. Không khí rôm rả ban đầu tan nhanh như bọt bia.

Chỉ trong vòng chưa đầy 20 phút, cả bàn dài còn lại đúng ba người: tôi, lớp trưởng và một bạn nữa. Người bạn kia cũng xin phép về nốt, để lại hai chúng tôi với mấy đĩa đồ ăn nguội lạnh.

Tôi định đứng dậy theo thói quen lịch sự, nhưng lớp trưởng bảo cứ ngồi thêm chút cho đỡ phí. Tôi gật đầu. Không hiểu sao lúc đó tôi lại thấy nhẹ nhõm. Ít nhất thì không cần cố gắng hòa nhập nữa.

Chúng tôi nói chuyện những thứ rất bình thường: công việc, gia đình, những người không đến họp lớp. Không có so sánh, không có khoe khoang. Lớp trưởng kể nhiều hơn tôi tưởng. Hóa ra anh cũng đang áp lực đủ thứ, chỉ là quen giữ vai “người thành đạt” trước tập thể.

Đến lúc gọi thanh toán, tôi mới biết cả nhóm trước đó đã góp tiền chung, nhưng vì nhiều người về sớm nên vẫn còn thiếu một khoản. Tôi rút ví định góp thêm cho đủ thì lớp trưởng ngăn lại. Anh bảo phần của tôi đã được tính rồi, không cần thêm.

Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là anh ấy tiện tay xử lý cho xong.

Trước khi ra về, lớp trưởng đưa cho tôi một chiếc phong bì mỏng. Anh nói đó không phải tiền mừng, mà là thứ anh giữ giúp tôi nhiều năm nay, giờ mới có dịp trả lại.

Trong phong bì là một tấm thẻ. 

Anh bảo những điều tốt đẹp tôi làm mọi người đều nhìn thấy, chỉ là có ai công nhận hay không thôi. Trong thẻ này có 200 triệu, là khoản tiền 1 bạn cùng lớp cảm ơn tôi (cậu ấy đã ra nước ngoài và không biết số điện thoại tôi để liên lạc). Không phải vì giá trị vật chất, mà vì tôi xứng đáng biết có những điều tốt đẹp từng xảy ra trong đời mình, dù mình không nhận ra.

Tôi định không lấy nhưng lớp trưởng cười: "Tớ chỉ làm nhiệm vụ H. giao thôi, tại cậu ở ẩn quá nó muốn gặp trực tiếp cũng không được. Yên tâm số tiền này với nó quá nhỏ, chỉ là chút quà cảm ơn năm ấy cậu giúp nó thôi". Bỗng thấy buổi họp lớp hóa ra không hề vô nghĩa như tôi nghĩ.

Có những lúc, nếu cứ mải nhìn sang mâm người khác để so đo, mình sẽ thấy bữa cơm của mình nhạt nhẽo. Nhưng khi chịu ngồi lại đến cuối, chấp nhận vị trí lặng lẽ, đôi khi thứ nhận được lại là sự nhẹ nhõm, thấu hiểu, và một bài học đủ để đi tiếp mà không cần phải hơn ai cả.

Họp lớp, suy cho cùng, chỉ nên là nơi gặp lại người cũ, nhắc chuyện xưa, rồi ai về đời nấy. Đừng để nó trở thành cái thước đo khiến mình tự coi thường chính mình. Và hãy nhớ, cứ hăng hái giúp người đi, dù họ có trả ơn mình hay không thì bản thân mình vẫn được thanh thản.

Vỹ Đình

Chồng đi họp lớp ôm ấp tình cũ còn lý do 'anh say rồi', vợ nóng mắt có pha xử lý không thể chất hơn!

Chồng đi họp lớp ôm ấp tình cũ còn lý do "anh say rồi", vợ nóng mắt có pha xử lý không thể chất hơn!

“Thật sự tôi sốc, nhưng nghĩ mình nổi nóng lúc này cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi quyết định hành động theo cách khác”, chị kể.