Chồng tôi làm kinh doanh, đầu tư buôn bán bất động sản nên kinh tế trong nhà đều do anh lo liệu. Ban đầu, tôi làm giáo viên mầm non, lương thấp, làm lại vất vả. Chồng bảo tôi nghỉ làm, ở nhà lo dọn dẹp nhà cửa. Anh ấy còn nói: "Tiền thuê giúp việc còn cao hơn lương của em thì em đi làm để làm gì?". Tôi tự ái lắm nhưng phải công nhận là chồng nói đúng. Lương tôi lúc đó chỉ hơn 5 triệu/tháng. Trong khi cô giúp việc ở nhà lại có mức lương 8 triệu/tháng.
Tôi nghe lời chồng, nghỉ làm để tập trung cho việc vun vén nhà cửa và sinh con. Anh ấy thích trẻ nhỏ, bảo tôi sinh liên tục 3 đứa trẻ trong 6 năm. Vừa lo cho 3 đứa con, vừa lo chuyện dọn dẹp, nấu nướng, tôi lúc nào cũng mệt mỏi. Đã thế, từ lúc nghỉ làm, các mối quan hệ xã hội của tôi như cắt đứt hẳn, không có bạn bè nữa, tôi không tìm được người để tâm sự những lúc u uất nhất.
Chồng tôi lại khác. Anh ấy đi nhậu nhẹt với đối tác thâu đêm suốt sáng. Về nhà thì ói mửa khắp nơi, để mặc vợ dọn. Chồng cũng không bao giờ động tới cây chổi, cái bát cái đũa. Mỗi bữa ăn, tôi đều lên mâm lên bát sẵn rồi mời chồng xuống dùng cơm.
Đầu năm, chồng tôi thường đi họp lớp. Từ họp lớp cấp 3, đại học đến lớp cao học, lái xe... anh đều tham gia, không thiếu cuộc nào. Mà bản tính anh rất sĩ diện, buổi họp lớp nào cũng giành trả tiền ăn uống, xe cộ đưa đón. Tôi tính ra, trung bình một năm, chồng tôi chi gần cả trăm triệu cho các buổi họp lớp chứ không ít.
Ảnh minh họa |
Hôm qua, tôi nói với chồng nên cân nhắc lại chuyện chi tiền khi họp lớp. Chúng tôi cần phải tiết kiệm để còn lo cho con ăn học sau này. Vả lại các bạn học của anh cũng có kinh tế khá giả, sao cứ để anh đứng ra kêu gọi họp lớp rồi lo hết các khoản chi phí?
Tôi vừa góp ý như thế thôi, chồng đã cau có. Anh rút trong ví ra một xấp tiền, trị giá 50 triệu vứt lên bàn. "Đấy, tôi cho cô đấy, tiêu xài gì thì tùy. Tôi kiếm ra tiền thì xài tiền được, không phải kiểu người chỉ ở nhà ăn bám như cô. Cô không có quyền gì lên tiếng cả".
Tôi sững người trước câu nói của chồng. Hóa ra, anh xem tôi chẳng khác gì người giúp việc không công. Tôi không được quyền lên tiếng trong bất cứ chuyện gì, kể cả chuyện nhỏ. Nhìn xấp tiền trên bàn mà tôi đau đớn, tủi thân vô cùng. Tôi có nên gửi con, kiên quyết xin việc làm lại để không bị chồng coi thường nữa.
Nhận được lời đề nghị sốc óc từ anh chồng, tôi "đốp" thẳng khiến cả nhà anh cứng họng
Tôi cứ nhẫn nhịn, nhân nhượng để rồi ngày càng bị nhà chồng "bắt nạt".