Tôi đã dõi mắt theo những nếp mây bồng bềnh, trôi an nhiên trên tầng cao, tinh khiết và yên lành. Có vẻ như mây cũng chả cần biết những cánh bay chở ai, như thế nào và có ai nhìn qua khung cửa sổ để nghĩ bâng quơ điều gì đó về mình. Nhưng quả là có điều gì đó rất lạ khi những nếp mây trông vừa hiền từ, lại vừa như sóng dềnh dàng mà thảnh thơi, dạt trôi trên cao vời.
Là tôi đã nghĩ đến sự thoải mái của những lớp sóng xô dạt khi trở về sau một cuộc hội ngộ. Không phải là sự hàn huyên giữa những người bạn sau nhiều năm mới gặp lại để có những túm tụm ríu rít, những chia sẻ buồn vui và những lời trêu chọc… gọi ngày xưa trở về, dù có những gương mặt đã trở thành rất quen, những cái bắt tay rất cũ bên cạnh những nụ cười còn rất mới.
Khi những lao xao qua đi, những ồn ã cũng đã dịu lại, tôi chợt nhận ra là ở đó, mình đã gặp không ít những phiên bản. Chúng hiện diện trên trang phục, trên kiểu tóc, vẻ căng mọng và sự trễ tràng của váy áo lễ hội. Chúng đẹp một cách diêm dúa dù có phần ngược đường với dáng vóc và tuổi tác.
Thoạt tiên, điều mà tôi nghĩ là một xu hướng. Có lẽ đó là điều đương nhiên ở một thành phố sống động. Nơi mà hầu như ở ngã phố nào cũng có thể đọc được những quảng cáo về sự hoàn hảo, trẻ lại và đẹp hơn. Có lẽ, trong sự phổ biến đang được tích cực quảng bá, người ta đã không nghĩ đến, hoặc đã không mấy chú tâm đến tính cá thể và sự hài hòa của nó trong mối tương quan mang tính tổng thể ở những con người cụ thể.
Thế nên, cứ có cảm giác ái ngại thế nào về những gì mà mình đang chứng kiến, dựa trên những xênh xang trong hội trường. Nó cũng không đủ lớn đến độ có thể trung hòa được hết thảy cung bậc trong sự biểu đạt của sắc, mùi và màu. Đến nỗi có lúc tôi cũng tự hỏi, liệu lần sau mình có đủ kiên nhẫn để quay lại?
Khi ngồi thật yên và nhìn thật lâu vào những gì đang diễn ra xung quanh mình, tôi nhận ra rằng, có thể đó là một xu hướng, nhưng đồng thời là lựa chọn dễ dàng cho sự từ chối chính bản thân mình. Nơi mà cá tính, sự khác biệt và những điều để người ta nhận ra, gọi tên và cảm tình hay yêu mến đã bị đồng hóa trong những mẫu số chung ở đôi môi căng mọng, tóc màu bềnh bồng, khuôn ngực căng mọng dù dáng đi không còn trẻ nữa…
Trong một phạm vi hẹp, công nghệ làm đẹp chắc chắn đã mang lại sự thay đổi cho con người. Nhưng tôi không thích cách mà nó mang về những khuôn mẫu định sẵn, ít nhất là ở nơi mà tôi đã có nửa ngày chịu khó, cạnh những nụ cười y hệt nhau, những đôi mắt hai mí rất rõ và dầy như nhau; những gò má, chiếc mũi cao và thẳng như một đội hình thẳng tắp nếu xếp thành một hàng. Dường như còn là một vẻ căng thẳng nào đó, cho dù tôi đoán chắc là mọi người không hề muốn thế và sự khác biệt ấy cũng không phải là tất cả. Chỉ là một sự nổi trội đến khó lảng tránh mà thôi.
Chợt thấy xa xót quá chừng. Công nghệ dẫu sao vẫn chứa đựng trong nó những tồn tại vô cảm, nhất là khi nó ứng dụng cho con người với những “set” làm đẹp đã được mặc định hóa bằng phiên bản. Điều còn lại tùy thuộc vào sự lựa chọn và cả gia giảm như thế nào của con người. Nên thấy thương về cách níu kéo đến độ quên cả chính mình.
Khi dựa hẳn lưng vào ghế, tôi nhớ những nếp chân chim trên gương mặt của Tom Hayde trong một bộ phim đã xem. Ngay cả những khi không lời, gương mặt ấy vẫn mang đến những trạng thái biểu đạt hoàn toàn khác nhau khiến người xem không thể rời mắt khỏi nhân vật. Trạng thái của sóng. Với thảng thốt rồi lặng yên tan vỡ. Với trấn an để tự dỗ dành…
Để như sóng phải và cần là trải nghiệm. Và chắc chắn nó là một vẻ đẹp khác. Vẻ đẹp của sự an nhiên và thư thái của những đám mây. Tôi nghĩ khi nhìn ra cả bầu trời ngoài cánh bay.
Anh luôn ở đó
Khi cô thất vọng với một người đàn ông, anh lại xuất hiện, cố gắng làm cô vui để cô biết vẫn còn ai đó để dựa vào mà không phán xét.