Rủ nhau đi công viên

Phố dần sáng đèn. Những khuôn mặt đằm thắm tuổi hồi xuân vỗ nhẹ vào lưng nhau thay lời chào. Họ đã quyết xong nơi cho mình trong tương lai.

“Tao mới lên lại trên đấy, khẳng định bọn mình sẽ vui, lại yên tĩnh vì dân cư có chọn lọc. Báo giá, sơ đồ mặt bằng đây”- Huyền mở tờ giấy khổ lớn ra giữa bàn. Mấy khuôn mặt đàn bà mặn mòi đẹp tuổi 40 cúi xuống trang sơ đồ mặt bằng, bên cạnh tách cafe sóng sánh vàng, ly cà rốt rực rỡ màu thời thượng. Mai ngẩng lên, nhìn vu vơ, thở dài: “Sao thế, mày không thích à?” Huyền nhìn sâu vào bạn, vẻ chiều chuộng quan tâm.

Loan chống tay lên cằm, suy tư: “Ở đây hoàn hảo rồi. Lần nào đi chơi công viên này tao cũng sảng khoái hơn mấy công viên khác. Nhưng...”. “Nhưng xa chỗ bố mẹ ông bà mày đang chơi đúng không?” Loan hỏi, mắt lấp lánh sau làn khói mỏng hơi thuốc vừa rít. “Ừ. Loanh quanh chơi với các cụ cho các cụ vui. Ngày xưa tao là chân sai vặt, nhà bao nhiêu cháu nhưng tin có mỗi tao...”. “Giờ khác xưa rồi. Các cụ bận hội này lễ kia. Bạn bè xung quanh lại đông, không có thời gian ngó tới mày đâu”.

Ảnh minh họa. 
Ảnh minh họa. 

Huyền là người mang thông tin rất chi tiết về, thậm chí còn đánh dấu các hướng hợp với mệnh ai, hỏi lại Loan: “Mày ưng không, sao xem xong đốt liền hai điếu thuốc thế?”. “Công viên này là nhất, cá nhân tao ok. Nhưng... xa nơi ông lão nhà tao quá. Đi ngược hẳn đường đấy”. Mai chồm lên “Ông Thiết nhà mày á?”, Huyền gật. “Ơ hay. Bỏ nhau từ tám kiếp, ông ấy chả vợ con cả đống, mày liên quan gì?”. Loan châm điếu thứ ba rít một hơi. Mùi cacao sữa quyến rũ bảng lảng làm Huyền cũng rút một điếu bập bập phả khói mù mịt, rõ ra kiểu của người không biết hút thuốc. “Đã đành là thế. Nhưng còn con tao. Chẳng nhẽ bắt chúng nó ngược xuôi đến chơi với bố xong đi cả trăm cây quay lại gặp mẹ, vất quá!”. 

Im lặng. Có tiếng thìa va vào thành cốc cafe. Có tiếng rung điện thoại chế độ im lặng. Tiếng nhạc piano cô đơn nhạc Chopin phát ra từ những chiếc loa giấu kín. Tiếng một bà mẹ đuổi ông chồng say rượu “Đi đi, đến con bán rượu mà chết chìm vào đấy” vẳng sang từ hàng xóm.

“Chúng mày làm ơn nhất quán tư tưởng cho tao biết mà thu xếp”- Huyền bất lực. “5 năm nay chúng ta ngồi với nhau nói về chuyện đi chơi này rồi. Có bao nhiêu cách chơi cũng tính hết rồi”.  Mai lấy ống hút trong cốc cà rốt ép khoắng nước suối, nhìn say sưa những vụn đỏ quay cuồng trong nước trắng: “Đi chơi với nhiều hoa. Hay bơi ở sông. Hay chơi cảm giác mạnh... kiểu nào cũng hay”. “Ừ, hay và vui cho mình, nhưng với con cháu, chả vui được”. “Mà chơi kiểu giao phó tất cả cho công nghệ hiện đại cũng kinh, mất cả vui, dù mang lại niềm vui cho nhiều người”. 

Huyền bập sang điếu thứ Chery Superslim thứ hai, bớt phun khói phì phì hơn, chốt hạ: “Quyết đi, không là hết điểm đẹp, ngày nào cũng ùn ùn các đoàn lên đấy hỏi mua”.

Ba người nhìn ba góc. Phố xá thưa dần, giờ cơm chiều. 

Mai thở dài rõ dài: “Mày quyết đi! Bao năm chúng tao bàn ra tính vào thế nào xong toàn mày chốt. Đừng hỏi lại nữa lại hoang mang, mất vui”. “Ừ, mấy hôm mợ nồm lượn lờ nhức xương quá. Hôm nay gió mùa về, sướng thì cứ sướng đi. Chuyện này coi như xong”.  Huyền nhìn bạn, xót xa ra mặt “Bọn mình đến giờ phút này, sống luôn vì người khác. Cái gì từ nhỏ đến to thì thứ tự cho mình cũng cuối cùng. Đến lúc buông hết, rong chơi thì chơi cho vui đi, đừng nghĩ người ở lại xa xôi vài chục cây số lên chơi với mình. Lên thì quý. Không lên càng quý. Chúng ta đã biết trách móc ai câu nào bao giờ đâu?”. 

Cafe cạn đáy cốc. Nước ép cà rốt còn lại một lớp mỏng và những vụn bám li ti. Phố dần sáng đèn. Những khuôn mặt đằm thắm tuổi hồi xuân với kiểu tóc hợp thời lịch sự, những bàn tay vỗ nhẹ vào lưng nhau thay lời chào, ba người lên ba chiếc ô tô khác nhau lái về ba hướng như vừa ở một spa làm đẹp ra. 

Huyền, 41 tuổi mẹ đơn thân với 2 con trai, làm chủ cơ sở may xuất khẩu. Mai, 42 tuổi mẹ đơn thân với 1 con gái, giảng viên đại học. Mai, 41 tuổi, làm trong một đại sứ quán chuyên trách mảng báo chí truyền thông. Họ đã quyết xong nơi chốn ăn chơi cho mình trong tương lai.

Nghĩa trang Thiên Đức! 

Nguyễn Thị Thu Huệ

Ba người đàn bà

Ba người đàn bà

Tôi đã từng là Na và có thể sẽ là chị. Đã đi qua những ngày gió bão, vì sợ tổn thương mà không thể dừng lại.