1. Tháng Mười Hai, trở về nhà, buổi sáng khi vừa thức dậy vẫn thường ngồi yên trên giường, xếp bằng, nhìn vào khoảng không trước mặt. Mưa rơi tạo thành từng vệt dài nơi lớp cửa kính trong suốt. Tưởng như có thể chạm vào những mái ngói nâu sòng ẩm mốc mùi thời gian. Tưởng như có thể lấy tay với chim từng đàn bay từng bầy chao nghiêng trước mặt.
Na cựa mình khẽ nói “Phòng chị thật đẹp và bình yên”.
Sống trong bao chuyện tình thì nội tâm chỉ chất chứa nỗi cô đơn chẳng thể khoả lấp (Ảnh minh họa) |
Đêm qua, Na đáp chuyến tàu muộn từ Đà Nẵng vào Quảng Ngãi, khuôn mặt không giấu nổi sự mệt mỏi.
Hai mươi mốt tuổi đã trải qua cuộc hôn nhân lận đận. Sinh con thời mười tám. Na hãy còn trẻ con. Người chồng hãy còn trẻ con. Mâu thuẫn đương nhiên không thể tránh khỏi. Chia tay là điều tất yếu.
Hai mươi mốt tuổi, Na mới thật sự biết yêu lần đầu. Nhưng người em yêu lại có gia đình.
“Em mệt mỏi lắm. Chỉ muốn bỏ đi đâu đó”.
Hỏi là “Vợ người đó có biết?”.
Thở dài “Có nói chuyện với em. Nói đừng phá hạnh phúc của người khác. Nhưng người đó nói nếu em chia tay ảnh thì ảnh cũng quen người khác thôi vì đã hết yêu vợ rồi”.
Nhớ, lần đi ăn tối cùng họ. Chàng trai ngồi chăm chút gắp cho Na từng miếng ăn. Điệu bộ hết sức quan tâm, ánh mắt hết sức chân thành. Tình cảm đó thật sự không phải là thứ hời hợt.
“Em không biết ảnh đã có vợ. Lúc đầu chỉ là bạn đơn thuần”. Na nhìn vào màn mưa trước mặt. Âm điệu ủ ê.
Câu nói này thật ra đã từng nghe rất nhiều. Tin rằng không phải sự biện minh.
Tình yêu là điều diệu kỳ của Tạo Hoá. Khi con tim lên tiếng mọi ngoại lệ đều được chấp nhận. Rất khó để nói đúng hay sai, ngoài việc yêu hay không yêu. Có nhiều người đã chọn phản bội người yêu để mãi chung thủy với tình yêu mà để tim mình tự do đi hoang.
“Sao chị không lấy chồng đi?”. Na hỏi tiếp.
Mỉm cười “Chị chưa gặp được người chị muốn sống cùng”.
Có rất nhiều năm tháng, tôi bước qua bao nhiêu vùng đất, gặp gỡ bao nhiêu người, lao về phía trước đi tìm tình yêu và định nghĩa về hạnh phúc, ấp ủ hi vọng được quên đi những đớn đau và trống rỗng tận cùng. Kỳ thực, lướt qua bao cảnh vật, sống trong bao chuyện tình thì nội tâm chỉ chất chứa nỗi cô đơn chẳng thể khoả lấp. Sau cùng mới có thể ngộ ra thứ tình yêu thuần khiết và có thể thiên trường địa cửu chính là lòng yêu mình đầy minh triết.
Đối với tình cảm nam nữ vì thế đã chẳng còn cưỡng cầu.
Đối với khái niệm sống chung và phải chia sẻ không gian, người này tuân theo quy định của người kia đôi khi cảm thấy hết sức lạ lẫm.
2. Chị đường đột hỏi “Ly hôn chị có được giành quyền nuôi hai con?”. Cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Chị hơn một tuổi, nay hai mươi tám, nếp tẻ đều có cả. Nhà cao, cửa rộng, có cơ sở làm ăn riêng, dù nhỏ. Có điều chẳng mấy khi thấy chị chia sẻ về chồng.
Lúc chị xoè những tin nhắn của người được gọi là “Chồng”, mới biết chồng là một sinh vật hay chê. Chê vợ ở dơ nhà cửa không chịu dọn dẹp, trong khi mình suốt ngày rượu chè, cờ bạc. Vợ là sinh vật ba đầu sáu tay, hết chăm con lại lo kiếm tiền.
(Ảnh minh họa) |
Phần ai nấy sống, tiền ai nấy lo.
“Chị không hạnh phúc”.
“Đã bao lâu rồi?”.
“Nhiều năm rồi”.
Cố nén tiếng thở dài, chị nói tiếp “Ba mẹ anh thường khuyên anh nên chăm lo cho vợ con. Anh chẳng chịu thay đổi mà suốt ngày kiếm cớ gây chuyện với chị. Giờ anh muốn ly hôn, mỗi người nuôi mỗi đứa. Chị thật sự không muốn vì tội cho hai đứa nhỏ lắm nên tạm thời về nhà ba mẹ ở. Chị giấu ba mẹ mình, không ai biết”.
Hỏi tiếp “Có khi nào anh có người khác mà chị không biết không?”.
Chị suy nghĩ “Chị có nghĩ đến nhưng không bận tâm. Chị có thể nhẫn nhịn mà sống vì con”.
Im lặng. “Bao lâu rồi hai người không ngủ cùng?”.
“Nhiều tháng”.
“Ai chủ động trước?”.
“Là chị”.
...
Và rồi, chị bật khóc “Chị còn yêu anh. Chị thật sự không muốn ly hôn”.
3. Nói “hãy giải thoát cho nhau” có lẽ cũng chỉ là một lời sáo rỗng.
Nếu buông tay là một điều dễ dàng thật sự, thì đã không cần đến một câu khuyên nhủ của người ngoài.
Nghĩ đến người vợ của người yêu Na, có phải cũng đang khóc như chị đang là?
Nước mắt người vợ hay nhân tình tất thảy đều có vị mặn như nhau.
Hạnh phúc sẽ mãi là nỗi đau nếu không nhìn thấy ở trong mỗi lựa chọn của mình.
Tôi đã bước qua và nếm trải. Đã từng là Na và có thể sẽ là chị. Đã đi qua những ngày gió bão như loài chim mải miết bay về phía trước vì sợ tổn thương mà không thể dừng lại.
Cuối cùng, cũng chỉ có một nơi để trú ngụ là lòng an yên của chính mình. Ở đây, ngay tận trái tim này. Chẳng còn bận lòng mà thảng hoặc “Trong tim anh có em?”
Muôn trùng cô đơn
Nhiều lúc đi trên đường, tôi chỉ muốn đâm đầu vào cái xe tải. Đi khám, bác sĩ bảo tôi bị trầm cảm, cho thuốc, nhưng không ăn thua.