Tha thứ

Tôi bỏ qua, bởi tôi hiểu sự sai trái của y rồi sẽ phải trả nghiệp khi y lợi dụng Đức Tin mà làm chuyện đồi bại.

Đêm đó tôi cảm thấy thật sự rất mệt như thể mọi nguyên khí trong người đều đã cạn kiệt. Tôi ngồi tựa vào ghế, ngửa mặt lên nhìn trời mà thầm cầu nguyện Thượng đế hãy ban cho mình minh triết.

Người đàn ông chạy ngang. Y liên tục đảo qua. Tôi đứng dậy thử tập vài động tác Aikido. Y ngồi xuống ngay chiếc ghế gần đó. “Tập võ à? Giỏi quá”, y cất tiếng. Tôi cười đáp lễ.

Y tầm 50 tuổi, đầu trọc, mặc chiếc áo thun, quần lửng, mang giầy chạy bộ dáng người thấp đậm nom chắc khoẻ.

Tôi ngả lưng xuống ghế vì không đủ sức lực. Y bước đến hỏi: “Uống nước hay ăn kem gì không? Chú mua cho”.

Trong lòng tôi tràn đầy cảm kích.

Y lượn một vòng rồi quay lại với chai nước suối, bắt đầu hỏi tôi có phải sinh viên? Tôi bảo đang học luật sư tại Học viện Tư pháp. Y nói con gái y cũng đang là sinh viên luật. Tôi vui vì sự trùng hợp. Y quay về chỗ ngồi để thư giãn. Còn tôi lại yên vị trên ghế của mình cố kết nối với nội tâm.

Y đưa mắt nhìn sang rồi tiến tới ngồi nơi mép ghế của tôi vẻ chở che: “Để chú ngồi ở đây chứ mấy thằng kia tới chọc cháu”.

Hơn 6 giờ chiều, bờ hồ nơi công viên có những tán lá cây rũ xuống tạo vẻ ảm đạm đầy ma quái trong thứ ánh sáng vàng vọt.

(tranh Trương Tiến Trà)
(tranh Trương Tiến Trà)

Chúng tôi bắt đầu câu chuyện và đưa về Phật pháp. Tôi nói đối với cuộc đời đã chẳng còn ham muốn gì nữa ngoài mong ước có thể dành hết thời gian mà tu tập. Y nói để xuất gia cần phải hội tụ nhiều điều kiện. Trước tiên là phải tiệt dục. Tôi nói mình tập Aikido, luyện khí công Đạo gia và Thiền. Nhờ đó mà không còn hứng thú với tình dục.

Vừa nói dứt câu đã thấy y nghiêm nét mặt, vẫy tay mà ra lệnh: “Lại đây!”. Tôi giương mắt ngạc nhiên. Y tiếp tục vẫy tay. Tôi biết y đang muốn thử thách sự tiệt dục của tôi. Trong lòng tò mò mà không suy xét sâu xa, tôi tiến đến ngồi gần. Y khoác vai tôi. Tôi không đổi sắc mặt vì không chút cảm giác. Y nói: “Tốt lắm!”. Rồi y bắt đầu giảng sang các điều kiện khác đầy uyên thâm. Khi nói không quên lần chuỗi hạt trên tay như niệm chú.

Tôi không chú tâm mà chỉ nhìn phía trước mặt hồ như kẻ mất hồn, cảm thấy toàn thân rệu rã. Y đang giảng gì đó rồi đưa tay bóp lên ngực phải tôi rồi vội vàng “Xin lỗi”, rồi lại tiếp tục giảng Đạo như thể không có gì xảy ra.

Hoặc là cơ thể này đã quá lạnh giá. Hoặc là chiếc bralet dày đã che trọn bầu ngực. Tôi không có một chút kích thích nào ngoài cảm giác tệ hại là mình bị xâm phạm nhưng tôi không còn đủ sức để suy nghĩ mình nên làm gì trong tình cảnh này.

Y tiếp tục nói rồi đưa tay vuốt từng sợi tóc của tôi. Chớp thời cơ, tôi lạnh lùng nhìn sang y: “Đã theo Đạo mà còn phạm tội tà dâm à?”.

Dứt câu thấy nhẹ nhõm. Y giật thót: “Chú vuốt tóc cháu là phạm tội tà dâm à?”. Rồi vội vàng rút tay lại.

“Cháu nói chú bóp ngực cháu là phạm tội tà dâm”. Giọng tôi trở nên mạnh mẽ với ánh mắt kiên quyết kết tội. Y sững lại, chống chế: “Chú chỉ giảng cho cháu về chữ Dục do cháu nói về Phật pháp”. Tôi tấn công tiếp: “Giảng thì thiếu gì cách. Việc gì phải bóp ngực”. “Nhưng chú có niệm Phật?”. Tôi nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ: “Thế giết người rồi cũng nói niệm Phật à?”. Y đơ rồi nói: “Cháu nói vậy thì chú xin lỗi nhưng nếu cháu còn có ý thức chỗ nào không được đụng vào thì cháu vẫn chưa tiệt dục được đâu”.

Tôi vẫn có thể bắt bẻ y, nhưng với hạng người này có nói thêm cũng vô ích. Tôi chỉ lườm mắt thay câu trả lời.

Sau đó, y bỏ đi.

Lúc trở về, đầu óc tôi thật sự bấn loạn bởi các dòng cảm xúc tiêu cực.

Cho đến ngày hôm sau, tôi nói với một người anh về chuyện đó bằng tất cả sự tức giận: “Nếu em gặp lại, nhất định sẽ đánh y chết”.

Anh nói: “Em đã thấy Phật cao một thước ma cao một trượng chưa? Kẻ nắm chân lý thì ít mà lợi dụng nó để mưu cầu cá nhân thì nhiều”.

Tôi trở nên nóng giận vì sự yếu ớt của chính mình lúc đó. Tôi muốn ngọn lửa đó hãy thổi bùng lên “để thay trời hành đạo”.

Buổi chiều, tôi đem thanh kiếm gỗ ra ngồi ngay vị trí cũ. Tôi tập trung tư tưởng, cố gửi lời thông điệp cho mình hãy nóng giận. Khi gặp lão ta hãy đánh cho lão ta một trận.

Kịp lúc y vừa chạy ngang, nhìn tôi hỏi: “Nay đem kiếm theo à?”. Nhưng tôi chỉ lườm mắt. Tôi đã không thể ra tay. Vì tôi cảm thấy lỗi xuất phát từ tôi. Tôi đã quá khinh suất khi nghĩ rằng ai cũng có trái tim trong sáng.

Tôi đã để y khoác vai từ đó mà được nước làm tới. Tôi thấy giận chính mình. Tôi đã tạo điều kiện cho cái ác nảy mầm. Chính tôi chứ không ai hết.

Vậy nếu tôi đánh y có công chính hay không? cho dù hành vi đó đáng tởm? Sau khi đánh thì tôi có hả giận? Rồi y có tốt lên? Hay y sẽ trả thù tôi bằng một đòn hèn hạ?

Tôi bỏ qua, bởi tôi hiểu sự sai trái của y rồi sẽ phải trả nghiệp khi y lợi dụng Đức Tin mà làm chuyện đồi bại. Và một người theo Đạo thì không thể có tư tưởng trả thù. Mọi thứ trong cuộc đời đều có thể hoá giải bằng sự điềm tĩnh.

Ngày hôm sau, khi đi ngang qua, y khen bộ đồ lam tôi mặc rất đẹp. Nhưng lòng tôi đã chẳng còn vướng bận như thể y đã không còn tồn tại trong mắt tôi.

Vân Anh

Mặt nạ và đắc nhân tâm

Mặt nạ và đắc nhân tâm

Trong cái hỗn loạn xô bồ của cuộc sống, nhiều người thường nói về Phật pháp như cách nhanh nhất để tạo cho người xung quanh cảm giác tin tưởng, nể trọng