Tết giống như một phép màu

Khi cái lạnh cuối đông vẫn còn tê tái, mẹ tôi đã lôi đống bát đũa cất kĩ trong góc bếp ra rửa. Cứ thấy bát đũa phơi đầy sân là tôi biết Tết sắp đến.

Nhìn dáng gầy gò của mẹ đang bê từng chồng bát đặt lên chiếc nong ở giữa sân mà lòng tôi se sắt. Tóc mẹ đã bạc trắng, bước từng bước run run trên mảng sân gạch cũ khiến sống mũi tôi cay cay. Mỗi năm qua đi, sức khỏe của mẹ lại kém đi một chút, những bước đi của mẹ cũng chậm chạp, nặng nề hơn. Tôi muốn giúp nhưng mẹ nhất quyết không chịu. Mẹ muốn tự tay mình chuẩn bị để đón con cháu ở xa về đón Tết.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Ba anh chị tôi đều làm ăn xa, chỉ dịp Tết mới tranh thủ về ở với mẹ vài ngày rồi lại vội vã đi tiếp. Nhà chỉ còn tôi với mẹ - một già, một trẻ tựa vào nhau. Bố tôi đã mất hơn chục năm rồi. Từ ngày bố mất, mẹ hiếm khi cười. Cả đời hai ông bà gắn bó như hình với bóng, ông bỏ đi trước làm bà như con chim gãy cánh giữa trời giông bão. Dù chẳng nói ra nhưng tôi biết mẹ vẫn không quên được bố. Làm việc gì mẹ cũng bảo “còn ma bố mày...”. Vừa nói câu đó, đôi mắt bà trùng xuống một nỗi buồn sâu thăm thẳm.

Sắp Tết là mẹ bắt tôi phải bổ củi để chuẩn bị luộc bánh. Tiếng bát đũa va vào nhau cùng tiếng bổ củi tạo nên một bản giao hưởng ấm áp đến lạ. Âm thanh ấy khiến lòng người rộn ràng niềm vui. Chỉ có Tết thì cả gia đình mới có dịp ở cạnh nhau. Thế nên, mẹ tôi mong Tết lắm. Mẹ thường giục tôi gọi điện hỏi các anh chị xem bao giờ sẽ về. Mẹ bảo: “Còn mẹ thì còn nhà, sau này mẹ mất rồi thì mỗi anh em lại một nơi, còn đâu Tết nữa”. Có lẽ vì thế mà mẹ luôn nâng niu từng cái Tết.

Ngày 28 Tết, nhà tôi rộn ràng hẳn lên. Các anh chị đã về đông đủ. Mẹ gọi mấy người hàng xóm sang thịt lợn chuẩn bị đón Tết. Con lợn mẹ nuôi cả năm trời chỉ chờ đến Tết. Tiếng lửa cháy trên bếp, tiếng băm thịt, hòa lẫn với tiếng cười nói của lũ trẻ con tạo nên âm thanh của Tết rộn rã, tươi vui và trong trẻo biết bao. Dù cuộc sống có hiện đại đến đâu chăng nữa thì những âm thanh ấy vẫn gợi lên trong lòng người những hồi ức xưa cũ nhưng ấm áp, thân thương và gần gũi biết nhường nào.

Bữa cơm đoàn viên đầu tiên trước Tết có đầy đủ anh chị em và những người hàng xóm thân thương. Những lời hỏi thăm, những tâm sự không đầu không cuối lúc trà dư tửu hậu đầm ấm quá. Cuộc sống càng có nhiều bộn bề mưu sinh thì những phút giây ấm áp, thân tình bên người thân càng trở nên quý giá. Có lẽ, chỉ có không khí ngày Tết mới đem đến cảm giác thư thái và bình an như thế.

Mẹ tôi tất bật mang đĩa bánh chưng còn đang bốc khói đến cho các con. Mẹ vẫn muốn tự tay mình luộc những chiếc bánh thơm ngon cho con cháu thưởng thức. Cái hương vị Tết nhà có thể làm tan chảy trái tim bất cứ ai. Có lẽ, dịp Tết là mẹ vui nhất. Con cháu tề tựu đông đủ. Mẹ vẫn bảo, chẳng biết còn được mấy cái Tết bên các con nữa. Mẹ chỉ lo những cái Tết vắng mẹ thì anh em sẽ tan đàn xẻ nghé. Nghe những lời ấy, mấy anh em chúng tôi đều nhìn nhau với ánh mắt đầy lo lắng. Chúng tôi sợ đến một cái Tết nào đó, cả bốn anh em cùng quây quần nhưng vắng bóng mẹ...

Tối 30 Tết, ngôi nhà nhỏ của chúng tôi ngập tràn tiếng nói cười. Người vui nhất có lẽ là mẹ tôi. Mấy đứa cháu nội cả năm chỉ có dịp Tết mới về quê nên bà cưng chiều lắm. Tiếng bà cưng nựng, hỏi han các cháu hòa với tiếng nói chuyện của mấy anh em về những công việc dự định sẽ làm trong năm tới như sửa lại gian bếp, lát lại cái sân, mở rộng cổng để ô tô của mấy anh em có thể đi vào thoải mái... Ngày 30 Tết không chỉ là ngày kết thúc một năm mà còn là khởi đầu cho những kế hoạch mới.

Cả nhà quây quần bên bếp lửa chờ thời khắc giao thừa. Đâu đó, tiếng pháo hoa đã bắt đầu râm ran. Tiếng của Tết thật gần gũi nhưng cũng thật thiêng liêng biết nhường nào! Lòng tôi náo nức niềm vui không chỉ vì thời khắc thiêng liêng của năm mới mà còn vì những tình cảm ấm áp và sự gắn kết giữa các thành viên trong gia đình. Mẹ tôi đã bao năm quên mất nụ cười từ khi bố mất nay lại rạng rỡ trong ánh lửa ấm áp chờ đón giây phút đầu tiên của năm mới.

Tôi muốn lưu giữ mãi những giây phút quý báu này bởi mỗi cái Tết như một cánh cửa khép lại một năm và mở ra một trang mới đầy ắp hạnh phúc và hy vọng. Cả nhà ngồi im lặng nghe tiếng lửa cháy. Có lẽ, chẳng có gì có thể so sánh với niềm vui được ngồi lặng yên bên những người thân yêu trong đêm giao thừa. Tết như là một phép màu đem lại sự bình an, sum vầy giữa cuộc đời đầy giông bão.

Quốc Khánh

“Tết Mẹ”

“Tết Mẹ”

Tôi gọi là "Tết mẹ" bởi Tết với tôi luôn gắn liền với hình ảnh người mẹ yêu kính, người có lẽ ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc đời tôi.

Đọc nhiều nhất