Thiên tai, chiến tranh, dịch bệnh... nhưng sau tất cả, nhân loại vẫn còn Tình Yêu!

Tình yêu cho con người biết rồi cuộc sống sẽ khắc nghiệt hơn, và điều duy nhất ta có thể làm là trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ nhoi ở hiện tại.

Rọi vào đời cho ta tinh cầu yêu thương” (Trích lời bài hát Về đây nghe em)

Đến thời điểm đôi dòng này được gói ghém, con số người chết vì đại dịch Covid-19 đã vượt qua mốc 6 triệu người. Không khó để nhận định rồi con số này sẽ tiếp tục tăng với tình hình hiện tại. Cũng trong tiếng thở đã kéo dài hơn 2 năm đó, ở Ukraine, những cuộc chạy trốn hay tiếng gào thét đòi bình yên vẫn chưa thể dừng lại.

Trước đó không lâu, tiếng khóc tức tưởi từ thảm kịch về biến đổi khí hậu ở Brazil còn chưa kịp nguôi dứt. Tương lai của loài người, vẫn đang là một dấu chấm hỏi chất chứa nhiều sự bất an. Bởi lẽ, ẩn mình trong những dòng sự kiện kể trên, điều mà chúng ta được nghe, được thấy, được kể, còn là sự xen kẽ xếp chồng của nhiều khó khăn chẳng thể đoán định.

Sẽ chẳng hay ho gì khi tôi chọn mở đầu bằng sự sợ hãi khi mà chính tôi nhiều năm qua cũng luôn trốn tránh nó. Tôi luôn tự dặn mình khi mà thế giới bên ngoài quá xốn xang và náo động, thì hãy quay về bên trong, tìm kiếm sự bình yên nơi chính mình. Tôi chấn chỉnh mình phải phản tư liên tục để không rơi vào trạng thái tiêu cực với những sự kiện bên ngoài. Nhưng thật khó để đứng yên khi mà đời sống vẫn luôn động đậy và không dễ dàng gì để tự bảo mình yên ắng khi mà mỗi ngày những cuộc gọi, những tin nhắn hỏi han về bệnh dịch, về sự chết chóc, về loạn lạc vẫn được gửi đến.

Ảnh minh họa: internet.
Ảnh minh họa: internet.

Giờ đây, có lẽ tôi buộc phải nhìn thẳng vào cuộc sống và thừa nhận rằng mình sẽ chẳng thể nào tránh né hết được sự bất định của cuộc đời. Không chỉ đại dịch, biến đổi khí hậu, sự bất bình đẳng mà giờ đây, sẽ còn nhiều thảm kịch khác tiếp nối hiện diện. Vậy rồi, đâu là điều còn sót lại để bấu víu và bước tiếp?

Tôi đem câu hỏi này cắt ngang đoạn đối thoại đang diễn ra về chiến tranh với người bạn của mình. Anh suy nghĩ hồi lâu rồi lặng lẽ đáp lời, đôi mắt vẫn vô định nhìn về phía trước: “Chắc chỉ có tình yêu thôi em ạ”. Tôi thở nhẹ, không hồi đáp, cho phép mình lắng yên để sống với hai tiếng “tình yêu” dù chỉ trong một khoảnh khắc.

Tình yêu, rộng hơn đôi phần nhưng cũng dễ bị lãng quên hơn khi hiện diện trong liên hệ khác như gia đình, bè bạn. Có chăng là giáo điều nếu kết luận về tình yêu lớn lao trong tình mẫu tử khi mà bản thân còn chưa trải qua thời gian làm mẹ. Nhưng chẳng hề sáo rỗng nếu tôi nhìn nhận tình yêu tôi nhận được từ những gương mặt người mà tôi gọi là cha, là mẹ. Tình yêu ấy, ít rạo rực đắm say hay giận hờn vô cớ, nhưng vẫn đủ đầy và trọn vẹn. Đó là khi nó được chưng cất trong từng lời cằn nhằn của mẹ, từng nếp nhăn của ba, từng cuộc gọi luôn được kết thúc bằng lời nói: “Có khó khăn gì thì nhớ là còn gia đình con nhé”.

Tình yêu, cũng luôn được gửi gắm trong từng nơi chốn tôi đi qua, từng gương mặt người mà duyên lành trao gửi. Tình yêu gói ghém trong đôi bữa ăn nhờ ven đường, trong chiếc chăn chiếc gối của những gia đình cho tôi trú ẩn, trong chuyến xe đi nhờ ven đường. Tình yêu rung động trong mọi trải nghiệm sát sao với cuộc sống, với nhiều câu chuyện đời đẹp đẽ và cả buồn đau của từng gương mặt người.

Tình yêu đôi lúc còn chạy trốn cả loài người để nấp trong cả sự tĩnh lặng của đời sống thường nhật. Yêu thương đong đầy khi thấy lòng reo ca trong ánh nắng đầu ngày sau nhiều ngày mưa rét kéo dài. Hay yêu thương lặng yên ngắm nhìn bầu trời đầy sao vào đêm. Tình yêu có khi còn lặng lẽ cất giấu trong cả những trang sách hay lời ca, trong cả lời thủ thỉ tâm tình mà nếu không để tâm hồn yên ắng, thật khó để ta thấy trái tim mình rung.

Tình yêu dạy con người biết cuộc sống này còn hy vọng. Biết rằng nếu một ngày chẳng may mở mắt dậy, cơn sốt ập đến, lục phủ ngũ tạng không còn nghe lời nữa, thì vẫn có một người để ấp ôm, một người để chăm lo, một người để ta biết rằng mình không cô đơn.

Tình yêu mách bảo con người rằng chiến tranh vô nghĩa. Dù với bất cứ lý do gì, nó không có quyền được phép tước đi mạng sống con người, không được phép làm tình mẫu tử chia ly, không được phép thả bom lên những trái tim còn biết rung lên. Nếu trái tim còn biết đập lên vì sự thiện lành, thì phải chăng sự thù hằn hay lòng tham sẽ không còn chiếm hữu tâm trí.

Tình yêu cho con người biết rồi cuộc sống sẽ khắc nghiệt hơn, tai ương sẽ còn nhiều hơn, và điều duy nhất mà ta có thể làm là trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ nhoi ở hiện tại vì đó có thể là hơi thở cuối cùng ta có nhau trong đời. Trong chính đại dịch, tình yêu chỉ cho con người sự mong manh của mạng sống và cái chết. Nếu còn được yêu, được ấp ôm, thì xin hãy trao nhau.

Nhưng tình yêu chưa bao giờ là điều dễ dàng, chưa bao giờ là món mì ăn liền mà ta nấu được trong đôi phút. Tình yêu đòi hỏi sự nỗ lực, đòi hỏi sự thấu, sự hiểu. Tình yêu đòi hỏi cả nỗi sợ, cả những thách thức mà ta có thể chọn quay lưng bất cứ lúc nào. Tình yêu bắt ta phải chấp nhận cuộc sống được đan xen bởi những mảnh ghép, mà trong đó nước mắt vẫn phải rơi, nụ cười vẫn phải nở trên môi, buồn đau vẫn hiện diện nhưng hạnh phúc vẫn còn nguyên.

Nhưng cuối cùng, sau tất cả, tình yêu vẫn luôn xứng đáng với những điều đẹp đẽ nhất, là điều để giữ ta lại với cuộc đời còn chất chứa nhiều buồn đau này.

Xin mượn lời hát của cố nhạc sĩ Lê Hựu Hà để gói ghém lại những bất an của tâm hồn mình nơi đây, để tiếp tục chọn trao gửi “tình yêu” vào cuộc đời:

Bạn thân ơi cố gắng yêu thương đời

Dù đời không yêu ta, hãy cứ yêu thương hoài

Mặc đời ta không ai, hãy vững tin yêu đời

Dù đời chỉ yêu gian dối, dù đời cay đắng như vôi”.

Như Quỳnh

Thương!

Thương!

Thương không có chỗ cho giận hờn và trách móc, hay những toan tính so đo, chỉ còn sự yêu thích chở che, được nhìn thấy người mình thương hạnh phúc.