Mỗi ngày trôi đi, có hàng triệu chiếc xe giao hàng bon bon trên đường phố Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu (Trung Quốc) và đằng sau đó là hàng triệu câu chuyện khác nhau. Có người làm shipper vì cuộc sống mưu sinh, có người chọn giao hàng không phải vì thiếu tiền mà lại như một cách để duy trì nhịp sống của chính mình. Câu chuyện của ông Lý (53 tuổi) thuộc nhóm thứ 2.
Ngày nào ông Lý cũng ròng rã ngoài đường từ sáng sớm đến tối muộn, có khi cả 12 tiếng trên yên xe dù trong tài khoản của ông hiện có khoảng 1,5 triệu NDT, tương đương 5,6 tỷ đồng. Không hề thiếu tiền thì điều gì đã khiến người đàn ông trung niên phải bất chấp lăn xả như vậy?
![]() |
| (Ảnh minh hoạ) |
Đi giao hàng để thoát khỏi sự cô đơn, không phải vì thiếu tiền
Không phải ai chạy xe giao hàng 12 tiếng mỗi ngày cũng vì miếng cơm manh áo. Với ông Lý, mọi thứ bắt đầu từ một khoảng trống không cách nào lấp được.
Vài năm trước, căn nhà nhỏ ở Hà Nam của vợ chồng ông Lý từng là nơi ngập tràn tiếng cười. Nhưng từ ngày vợ anh mất sau một tai nạn đột ngột, ngôi nhà ấy bỗng trở thành chiếc hộp chứa toàn ký ức, nhìn đâu cũng thấy bóng dáng của người đã khuất.
“Vợ chồng tôi không có con nên khi bà ấy rời xa, tôi như mất đi một nửa cuộc đời. Ban đêm, tiếng đồng hồ kêu cũng trở thành thứ khiến tôi mất ngủ,” ông nói. “Căn nhà càng yên tĩnh, tôi càng thấy… như trái tim mình trống rỗng thêm”.
Sau một thời gian cân nhắc, ông Lý quyết định chuyển lên Bắc Kinh, nghĩ rằng thay đổi không gian sẽ vơi bớt phần nào nỗi đau. Nhưng thành phố 25 triệu dân đôi khi lại khiến người ta cảm thấy cô độc hơn. Thế là ông chọn làm shipper - không phải vì cần tiền, mà vì ông cần duy trì nhịp sống, cần tiếng chuông thông báo đơn hàng, cần những đoạn đường dài để tâm trí tạm thoát khỏi sự đau lòng.
“Mỗi lần nhận đơn mới, tôi thấy mình có một việc phải làm, có nơi phải đến. Có nghĩa là… hôm nay tôi vẫn còn mục đích để bước ra khỏi cửa,” ông Lý nói.
Cuối tháng, trừ đi chi phí sinh hoạt, ông Lý gửi tiền vào quỹ từ thiện uy tín hoặc tự mình đi giúp những hoàn cảnh khó khăn.
Không chỉ là câu chuyện của một người
Câu chuyện của ông Lý không khiến người ta dừng lại chỉ vì sự vất vả của một shipper lớn tuổi. Nó khiến nhiều người tự soi lại chính mình: chúng ta đang sống một cuộc đời vì điều gì? Vì tiền, vì trách nhiệm, hay vì một lý do nào đó sâu kín mà ta cũng không biết gọi tên?
Ngày nay, khi thành phố phình to với những tòa nhà, đường cao tốc và lịch sinh hoạt luôn ở chế độ vội vàng, rất nhiều người - không riêng ông Lý - đang tìm cách bám lấy một nhịp sống ổn định để khỏi bị cuốn vào sự trống rỗng của chính mình. Có người chọn làm thêm giờ, có người lao vào các mối quan hệ và cũng có người, như ông Lý, chọn làm shipper không phải để kiếm thêm mà để giữ cho tinh thần khỏi sụp xuống.
Điều đó khiến người ta hiểu rằng lao động không phải lúc nào cũng là cuộc đổi chác giữa công sức và tiền bạc. Đôi khi, nó là chiếc neo cuối cùng để con người giữ lại cảm giác mình còn thuộc về một điều gì đó - xã hội, cộng đồng, hay đơn giản là chính cuộc đời mình.
![]() |
| (Ảnh minh hoạ) |
Trong dòng chảy đô thị, nơi ai cũng bận rộn để không bị tụt lại, nhiều người quên mất rằng có những cuộc chạy đua không nhằm đến đích mà chỉ để không bị bỏ lại một mình. Và chính điều này khiến câu chuyện của ông Lý vang lên đầy sức nặng: Không phải không thể dừng lại, mà là sẽ có quá nhiều thứ sẽ sụp đổ nếu dừng lại.
Có lẽ vì vậy, dù không quen biết, dù chỉ biết đến ông Lý qua các bài đăng trên MXH nhưng cư dân mạng vẫn cảm thấy nghèn nghẹn. Bởi ở một mức độ nào đó, mỗi chúng ta cũng đang chạy - chạy để giữ mình không rơi vào những vùng tối riêng tư mà ta chưa đủ mạnh mẽ để đối diện.
(Nguồn: Baidu)
















































"Năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, tôi đi làm shipper, mệt đến mức khóc hết cả đêm"
"Những ngày đi ship, tôi trải qua đủ cảm xúc, vừa mệt vừa tủi vừa sợ bị xem thường", chàng trai trẻ viết.