Lần đầu đến nhà bạn trai chơi, tôi đã mang theo rất nhiều hy vọng và sự háo hức. Tôi tưởng tượng rằng mình sẽ được đón tiếp trong một gia đình ấm áp, nơi mọi người yêu thương và tôn trọng lẫn nhau. Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.
Ngay từ khi bước vào nhà, tôi đã cảm nhận được một bầu không khí nặng nề. Bố của bạn trai ngồi trên ghế sofa, tay cầm điều khiển TV, không một lời chào hỏi. Mẹ anh thì lúi húi trong bếp, vừa nấu nướng vừa dọn dẹp, nhưng trên khuôn mặt bà là sự mệt mỏi và cam chịu. Tôi cố gắng bắt chuyện, nhưng bà chỉ mỉm cười gượng gạo rồi quay lại với công việc của mình.
Bạn trai tôi, người mà tôi từng nghĩ là chu đáo và biết quan tâm, về nhà cũng chẳng khác gì bố anh. Anh ngồi xuống ghế, không hỏi han mẹ, không giúp đỡ gì, mà chỉ chăm chú vào điện thoại. Tôi cảm thấy bất an, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ rằng có lẽ mình đang đánh giá quá sớm.
Buổi tối, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, tôi lại càng thấy rõ hơn sự bất ổn trong gia đình này. Bố của bạn trai liên tục phàn nàn về đồ ăn, dù mẹ anh đã nấu rất ngon. “Cơm này cứng quá, canh này mặn quá, thế này thì ăn sao nổi” – ông nói, giọng đầy khó chịu. Mẹ anh chỉ im lặng, cúi đầu ăn, không một lời phản kháng. Tôi nhìn bạn trai, hy vọng anh sẽ lên tiếng bảo vệ mẹ, nhưng anh như không nghe thấy, vẫn tiếp tục ăn.
![]() |
Ảnh minh họa |
Đỉnh điểm của sự thất vọng đến khi tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa bạn trai và bố anh. Tôi đang định đi ra ngoài lấy nước thì nghe thấy giọng nói của bố anh: “Con định cưới con bé này thật à? Gia cảnh nó thế nào?”. Bạn trai tôi cười khẽ: “Nhà nghèo hơn nhà mình, bố mẹ thì làm nông. Cô ấy dễ tính, nhà bên đó cũng không đòi hỏi gì nên đỡ được tiền thách cưới, cưới xong cũng không phải lo”.
Những lời đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tim tôi. Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm, bị coi thường. Tôi không phải là một món hàng rẻ tiền, càng không phải là người mà họ có thể đối xử tùy tiện. Tôi lặng lẽ quay lại phòng, cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Sáng hôm sau, tôi vẫn cố gắng bình thường cho đến khi về lại thành phố mới nói lời chia tay với bạn trai, dù trái tim vẫn còn đau đớn. Tôi biết rằng mình xứng đáng được yêu thương và tôn trọng, chứ không phải là người bị coi thường và đối xử tùy tiện như thế. Bạn trai rất ngạc nhiên, anh đòi một lý do chính đáng nhưng tôi bảo anh về hỏi mẹ anh đi, xem bà có hạnh phúc không rồi thì sẽ hiểu.
Bữa cơm ra mắt rất vui vẻ nhưng bạn trai bất ngờ đòi chia tay tôi chỉ vì... 5 miếng thịt gà
Chúng tôi chia tay vì 5 miếng thịt gà!