"Trong buổi họp lớp, tôi bị bạn bè cười nhạo lương thấp, đến khi con trai tôi đến đón, ai nấy yên lặng xấu hổ"

Tưởng chừng chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng tôi lại nghe thấy trong giọng nói của anh ta có vẻ khiêu khích.

* Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ký hợp đồng làm việc tại một doanh nghiệp nhà nước. Tuy mức lương không cao lắm, chỉ 8.000 NDT (khoảng 28 triệu đồng) mỗi tháng nhưng phúc lợi rất tốt, nhược điểm duy nhất là phải đến công trường giám sát hàng ngày.

Tôi đã làm việc ở đó nhiều năm và dần dần trở thành quản lý. Do dịch bệnh năm 2020 bùng phát trên diện rộng nên tất cả các công trường đều tạm dừng thi công, toàn bộ nhân sự trong đơn vị ở nhà làm việc. Nếu không có hiệu suất và tiền làm thêm giờ, tôi chỉ có thể nhận được 3.000 NDT mỗi tháng. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi đã có một quyết định táo bạo là nghỉ việc.

Trong thời gian đó, tôi bắt đầu làm việc tự truyền thông, mở tài khoản và đăng một số video khoa học ngắn phổ biến trên nền tảng video. Đã từng làm một số công việc quảng cáo nên việc chỉnh sửa video đối với tôi rất dễ dàng. Có lẽ vì video tôi làm có chất lượng tương đối cao nên thu hút được người xem tốt chỉ sau vài ngày. Sau khi có được người hâm mộ, tài khoản của tôi trở nên ổn định và có thể kiếm được thu nhập.

Bằng cách này, tôi cũng kiếm được rất nhiều tiền trong mấy năm ở nhà. Tuy nhiên, chỉ riêng điều này thôi thì chưa phải là giải pháp. Mọi người luôn cần tìm một công việc ổn định, nên sau khi dịch bệnh qua đi, tôi lại nộp hồ sơ trực tuyến. Nhưng lúc này tôi đã lớn tuổi, nhiều đơn vị từ chối tuyển dụng. Sau cùng, tôi tìm việc làm bảo vệ. Mức lương không cao lắm, chỉ 4.000 NDT mỗi tháng (khoảng 14 triệu đồng) nhưng tương đối rảnh rỗi, mỗi ngày tôi có rất nhiều thời gian để tiếp tục hoàn thành việc sáng tạo video. Với hai khoản thu nhập như thế này, tôi có thể kiếm được tổng cộng ít nhất 15.000 NDT (khoảng 52 triệu đồng) một tháng.

Cách đây không lâu, một người bạn học cũ thời trung học bất ngờ tổ chức tiệc ở khách sạn lớn và mời tôi tham dự. Tôi đã từng đến khách sạn này một lần dự tiệc cưới. Nó có vẻ khá đắt đỏ. Có hơn 40 học sinh trong lớp, tôi đoán bữa gặp mặt này ít nhất sẽ tiêu tốn hơn 10.000 NDT. 

Khi còn học cấp 3, tôi có mối quan hệ khá tốt với lớp trưởng Mã Mạnh Kiệt. Khi đó, chúng tôi đều học giỏi và là học sinh được thầy yêu quý.  Đến nơi, thấy Mã Mạnh Kiệt ngồi ngay cửa ra vào, tôi mỉm cười chào bạn rồi tìm chỗ ngồi xuống. Bất ngờ là cậu ấy làm ngơ, quay sang đùa giỡn với người khác.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, mọi người đều đã thay đổi rất nhiều. Có người đã trở thành ông chủ, có người là quản lý trong các công ty lớn, có người là công chức hoặc giáo viên, v.v. Đột nhiên có người nhắc đến tôi: "Bách Điền, tôi đã gọi điện lần trước hẹn cafe nhưng bạn nói bận quá nên không đến được, tôi không biết bạn làm gì mà bận đến như vậy? Hẳn đã lên chức rất lớn đúng không?".

Tôi không biết tại sao bạn học lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này. Chẳng phải rõ ràng là muốn làm tôi xấu hổ sao? Tưởng chừng chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng tôi lại nghe thấy trong giọng nói của anh ta có vẻ khiêu khích. 

Chủ đề chuyển sang tôi, mọi người đặt bát đĩa xuống chờ câu trả lời, thấy vậy, tôi chỉ biết cắn răng trả lời họ: "Không có gì đâu. Tôi mới xin nghỉ việc được một thời gian và bây giờ tôi đang làm bảo vệ, tháng chỉ có 4.000 NDT".

"Cái gì?" - Mã Mạnh Kiệt không thể tin được, giây tiếp theo cười lớn: "Thật hay không? Bạn à, tại sao bạn lại làm bảo vệ?".

Sau khi Mã Mạnh Kiệt nói câu này, mọi người đều che mặt cười. Có lẽ họ cảm thấy một bảo vệ không xứng đáng ngồi ở nơi sang trọng này. Ngay cả Mã Mạnh Kiệt cũng nói với vẻ mỉa mai: "Thật không thể tin được. Hồi đó cậu có thành tích học tập tốt như vậy, cậu và tôi là hai người có triển vọng nhất trong lớp chúng ta. Nhìn xem, tôi bây giờ kiếm được mức lương 10.000 tệ một năm. Nếu cậu cần có thể xin tuyển vào công ty tôi làm bảo vệ".

Vốn dĩ tôi muốn nói rằng tôi có công việc phụ là tự làm media ở nhà, nhưng có lẽ họ sẽ không chấp nhận được rằng tôi sống tốt hơn họ nên tôi không nói nữa, uống rượu một mình. Mọi người nói về những chuyện khác, và một số thậm chí còn trao đổi thông tin liên lạc nhưng không ai quan tâm đến tôi.

Ngày hôm đó chúng tôi dùng bữa này hơn ba tiếng, khi bữa ăn gần xong, mọi người giải tán. Mã Mạnh Kiệt hỏi tôi làm thế nào để về nhà? Tôi bảo, sáng sớm tôi bắt taxi đến, bây giờ cũng đã muộn rồi, có lẽ tôi nhờ con trai đón.

- "A, muộn thế này mà muốn con trai đi xe đạp điện đón à? Nếu không được thì cứ lấy xe của tôi đi". Biết anh ấy cố tình nói điều này chỉ để trêu chọc, tôi liếc nhìn, thản nhiên nói "Không cần" rồi gọi điện cho con trai.

Để thấy tôi xấu hổ, Mã Mạnh Kiệt kéo theo một nhóm người cố tình ở lại. Khoảng 20 phút sau, con trai tôi lái xe từ từ tới cửa. Lúc đó tôi mua chiếc xe mui trần này cho con trai, nó có giá gần 1 triệu NDT (khoảng 3,5 tỷ đồng). Nó bước xuống chào rồi mở cửa xe. Mọi người đều lộ vẻ mặt hoài nghi.

Mã Mạnh Kiệt hỏi tôi: "Đây có phải là xe của con trai bạn không?".

- "Ừ, tôi mới mua cách đây không lâu" - Tôi mỉm cười trả lời - "Con trai tôi cũng không có tương lai sáng sủa lắm. Nó chỉ mở một siêu thị của riêng mình, tiền kiếm được cũng ít. Nhưng ở nhà có một vài chiếc xe hơi cũ, chúng tôi hiện không lái nữa, nếu bạn nào muốn mua xe thì hãy đến với tôi. Tôi sẽ để lại một mức giá rẻ hơn".

"Ở nhà có xe khác?" - Mã Mộng Kiệt trợn tròn mắt, như không thể tin được: "Giàu như vậy sao còn làm bảo vệ?".

- "Rảnh rỗi tìm việc gì đó làm cũng tốt, chỉ cần vui vẻ là được", tôi trả lời. 

Quả nhiên, sau khi tôi nói những lời này, sắc mặt Mã Mạnh Kiệt lập tức tối sầm lại. Niềm vui chiến thắng chợt trào dâng trong lòng, tôi tạm biệt rồi rời đi.

Tôi cứ cười khúc khích trên đường về. Đột nhiên điện thoại reo lên, tôi mở ra thì thấy thông báo từ Mã Mạnh Kiệt. Lúc này tôi mới chợt nhận ra rằng trước đây bạn ấy đã xóa tôi khỏi danh sách bạn bè. Tin nhắn có nội dung: "Bạn học cũ, tôi tên là Mã Mạnh Kiệt. Vui lòng kết bạn với tôi. Tôi muốn hỏi về việc mua một chiếc ô tô".

Tôi trợn mắt, ném điện thoại sang một bên, ngước nhìn bầu trời đầy sao về đêm. Gió thổi qua, tôi cảm thấy sảng khoái, không khỏi cảm thán: "Cuộc sống thật tuyệt vời".

Họp lớp sẽ mang đến nhiều tích cực. Nhưng cảm xúc tiêu cực mà nó mang lại cũng không hề ít. Họp lớp là một sàn diễn và người đi họp lớp sẽ người biểu diễn, khoe khoang tiền, danh, con cái và soi mói đời sống cá nhân.

Thay vì họp lớp mỗi năm với bầu không khí ngượng ngùng, chúng ta có thể họp mặt những bạn học thân thiết, có mối quan hệ tốt. Người trưởng thành nên học cách nhận biết thật giả đúng sai, nên giảm bớt các mối quan hệ không cần thiết trong xã hội. Cần tối giản hóa các mối quan hệ không đem lại giá trị hoặc các mối quan hệ vô nghĩa, điều đó sẽ giúp cuộc sống trở nên vui vẻ và thoải mái hơn rất nhiều.

* Chia sẻ của tác giả Bách Điền (Trung Quốc)

Hiểu Đan