Hai năm trước, tôi và chồng cũ đã quyết định ly hôn vì những bất đồng không thể hòa giải. Cuộc sống của chúng tôi như một bức tranh đầy màu sắc, nhưng lại thiếu đi sự hài hòa. Chúng tôi chia tay trong im lặng, không ai đổ lỗi cho ai, nhưng cũng không ai đủ can đảm để níu kéo. Hai năm sau, chúng tôi tình cờ gặp lại nhau, và mọi thứ dường như vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cũng đầy rẫy những rào cản.
Tháng trước, tôi nhận được tin nhắn mời tham dự buổi họp lớp cấp 3. Tôi không ngờ rằng, chồng cũ cũng sẽ có mặt ở đó. Khi chúng tôi nhìn thấy nhau, cả hai đều đứng im, như thể thời gian ngừng lại. Anh ấy vẫn quyến rũ như ngày nào, với nụ cười ấm áp và ánh mắt sâu thẳm. Chúng tôi ngồi cùng bàn, trò chuyện như những người bạn cũ, nhưng cảm xúc trong tôi lại dâng trào.
Mọi người trò chuyện đủ chủ đề, từ cuộc sống, công việc rồi nhắc lại thời cấp 3 vui vẻ, vô tư. Một người bạn bỗng hỏi: “Hai đứa giờ sao rồi?”. Tôi và anh ấy cùng im lặng, không biết trả lời thế nào. Cuối cùng, anh ấy cười nhạt: “Chúng tôi đã ly hôn”. Cả bàn im lặng, và tôi cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.
![]() |
Ảnh minh họa |
Sau buổi họp lớp, anh ấy nhắn tin mời tôi đi ăn tối. Tôi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Chúng tôi ngồi trong một nhà hàng nhỏ, trò chuyện về cuộc sống hiện tại. Anh ấy kể về công việc mới, còn tôi chia sẻ về những dự định của mình. Mọi thứ dường như rất bình thường, nhưng tôi biết rằng, tình cảm của chúng tôi vẫn còn đó.
Đột nhiên anh ấy nói: “Anh vẫn nhớ những ngày chúng ta bên nhau”. Tôi muốn nói rằng tôi cũng vậy, nhưng lại sợ rằng mọi thứ sẽ trở nên phức tạp. Cuối cùng, tôi chỉ cười nhẹ: “Chúng ta đã có những kỷ niệm đẹp”.
Rồi bữa tối cũng kết thúc, anh ấy đưa tôi về nhưng tôi không mời anh ấy lên nhà ngồi chơi.
Một tháng sau buổi tối đó, tôi nhận được tin nhắn từ anh ấy: “Anh muốn gặp em, có chuyện quan trọng”. Tôi đến địa điểm hẹn, và thấy anh ấy đang đứng đó, trên tay cầm một bó hoa. Anh ấy nhìn tôi, nói: “Anh muốn chúng ta thử lại”. Tôi cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, nhưng lại không thể đưa ra câu trả lời.
Tôi biết rằng mình vẫn yêu anh, nhưng cũng sợ rằng mọi thứ sẽ lặp lại như trong quá khứ, rồi sẽ lại không chịu đựng nổi nhau mà chia tay. Thế nên tôi quyết định từ chối. Tôi nói rằng muốn có một tương lai khác. Anh ấy buồn bã gật đầu nói rằng: “Anh hiểu”. Chúng tôi ôm nhau lần cuối, rồi đi về hai hướng khác nhau.
Hai năm sau khi ly hôn, tôi và anh ấy vẫn yêu nhau, nhưng không ai đủ can đảm để tái hợp. Có lẽ, tình yêu không phải lúc nào cũng đủ để vượt qua mọi rào cản.
Tháng nào chồng cũng gửi 40 triệu về nhà, tôi bàng hoàng khi biết hoàn cảnh sống của anh trong lần đến thăm đột ngột
Nếu như mẹ chồng không hối thúc, có lẽ tôi sẽ còn chần chừ việc đến thăm chồng.