Vợ chồng tôi mang ơn rất lớn của nhà vợ. Lúc mới cưới, tôi chỉ là công nhân quèn, lương tháng chưa tới 10 triệu. Nhờ bố vợ đầu tư tiền bạc mà tôi khởi nghiệp thành công, trở thành chủ của một xưởng sản xuất quần áo, phân phối hàng đi khắp nơi. Thắng thế, tôi đầu tư bất động sản, cũng thu về chiến thắng lớn. Tiền bạc dư dả, tôi thường gửi về biếu bố mẹ vợ nhưng ông bà không nhận mà tìm cách cho lại các cháu.
Kinh tế giàu có, tôi bảo vợ nghỉ làm, ở nhà tập trung việc chăm sóc con. Cô ấy đồng ý. Vợ ở nhà, tôi chưa từng tỏ thái độ khó chịu hay hạch sách vợ. Lúc tôi khởi nghiệp đầy khó khăn, túng thiếu, cô ấy đã đồng hành cùng tôi. Vợ chưa bao giờ tỏ thái độ nghi ngờ tầm nhìn của chồng, ngược lại, cô ấy luôn động viên, tiếp thêm động lực để tôi phấn đấu.
Mấy ngày trước, bố mẹ vợ gọi chúng tôi về ăn cơm tối. Trong bữa cơm, ông bà bỗng bàn đến chuyện chia tài sản. Bố vợ tính tổng tài sản gồm: mảnh đất rộng 700m2, có sẵn nhà từ đường đang ở (đã xuống cấp); mảnh đất ở ngoại ô, rộng 300m2, có vườn cây ăn trái và 600 triệu tiền tiết kiệm đang gửi ngân hàng.
Bố vợ định chia cho con trai cả phần nhà đất từ đường, vợ chồng tôi sẽ nhận mảnh đất ở ngoại ô và 200 triệu. Sợ tôi nghĩ ngợi, ông liền giải thích thêm, số tiền 400 triệu còn lại, bố mẹ định sửa nhà từ đường cho khang trang hơn. Vợ chồng anh vợ đều là lao động tự do, tiền bạc không mấy dư dả. Anh chị còn phải nhờ đến sự trợ giúp của bố mẹ thì tiền đâu mà xây sửa nhà cửa.
Ảnh minh họa |
Bố vợ nói vừa xong, tôi lập tức từ chối nhận tài sản. Tôi còn nói luôn, mình sẽ đưa 500 triệu để bố mẹ sửa nhà. Cả nhà vợ nghe thế thì sửng sốt, không tin nổi. Tôi bảo mình mang nợ bố mẹ vợ rất nhiều. Khi tôi quyết định khởi nghiệp, bố mẹ, anh chị ruột tôi còn ngăn cản. Họ cho rằng tôi đang làm chuyện điên khùng, đang "đốt tiền" và họ khẳng định tôi sẽ thất bại.
Chỉ có bố mẹ vợ là tin tưởng, bán hết vàng, rút tiền tiết kiệm cho tôi vay để bắt đầu sự nghiệp. Những lúc tôi chao đảo, khó khăn nhất cũng chỉ có bên vợ là động viên, đồng hành cùng tôi. Ơn nghĩa này, tôi trả cả đời cũng không hết thì sao dám nhận bất cứ thứ gì ở nhà vợ.
Bố mẹ vợ ngậm ngùi nói ông bà chỉ làm theo cái tâm của bậc làm cha mẹ thôi. Giờ tôi không nhận đất thì ông bà cũng không dám nhận tiền tôi cho để xây nhà mới. Anh trai vợ cũng bảo tôi cứ nhận đất cho công bằng, sau này anh em dễ nhìn mặt nhau. Thật lòng thì tôi không muốn nhận tài sản gì ở nhà vợ cả nhưng ai cũng khuyên tôi nên nhận đất. Theo mọi người, tôi có nên nhận không?
Cháu ngoại 7 tuổi vẫn phải bón từng thìa cơm nhưng khi tôi nhờ mẹ chồng chăm cháu nội mới 3 tuổi thì bà thẳng thừng từ chối
Trong khi con gái lớn của tôi tầm tuổi ấy đã tự biết làm nhiều việc nhà thì con trai của chị chồng vẫn còn phụ thuộc hoàn toàn vào người lớn.