Bố mẹ chồng tôi đều là giáo viên về hưu. Họ sống ở quê, cuộc sống rất bình yên.
Thường thì cuối tuần, vợ chồng tôi sẽ chở con về quê chơi cùng ông bà nội 2 ngày. Trong 2 ngày này, tôi tranh thủ đi chợ búa, mua sắm đầy đủ thịt cá tôm, rau củ quả cho một tuần. Tôi cũng là người mua gia vị, dầu gội, nước giặt... trong nhà. Ngoài ra, tôi còn biếu bố mẹ chồng đều đặn 5 triệu/tháng để chi tiêu cá nhân.
Tôi biết ông bà có lương hưu nhưng cụ thể là bao nhiêu thì không rõ. Chuyện tiền nong tế nhị, tôi cũng ngại hỏi và không dám hỏi. Chỉ có điều, tuần nào tôi về chơi, mẹ chồng cũng than thở không đủ tiền sống.
Bà nói thiếu cái này cái kia. Khi thì thích thỏi son, cái váy, sợi lắc tay mà không có tiền mua... Mẹ chồng nói thế, chả nhẽ tôi im lặng. Chồng tôi làm có tiền, anh lại rất có hiếu. Tháng nào chồng cũng chuyển hết tiền lương cho vợ cùng lời nhắc nhở: "Bố mẹ có thiếu thứ gì thì em mua cho ông bà nhé". Nên cứ mẹ chồng than, tôi lại rút ví đưa tiền cho bà. Nếu tính hết các khoản, mỗi tháng, tôi biếu tiền bố mẹ chồng cũng hơn 10 triệu chứ không ít.
Hôm kia, tôi về nhà chồng chơi. Bố mẹ chồng đi ăn giỗ bên nhà cậu, dẫn con tôi theo. Vợ chồng tôi tranh thủ dọn dẹp nhà cửa. Thấy phòng bố mẹ bừa bộn, tôi dọn luôn một thể. Bỗng tôi phát hiện ra một cái bịch nilon đen, mẹ chồng giấu dưới nệm. Tưởng là rác, tôi định đem vứt thì phát hiện cầm lên nặng tay. Tôi đưa chồng xem.
Ảnh minh họa |
2 vợ chồng tò mò mở ra coi thử thì chết sững khi thấy bên trong toàn là vàng miếng SJC. Chồng bảo tôi tìm trong tủ xem có gì khác không. Chúng tôi lại thấy thêm cuốn sổ tiết kiệm 200 triệu và vài tờ hóa đơn rút tiền. Nhờ đó, tôi mới biết, tiền lương hưu của bố mẹ chồng mỗi tháng gần 20 triệu. Trời ạ, quá nhiều. Vậy mà mẹ chồng cứ than thở không đủ sống là sao?
Trưa đó, bố mẹ chồng về, chồng tôi liền đem số vàng kia ra hỏi. Mẹ chồng lúng túng nói tiền tôi cho mỗi tháng, bà đều dành dụm để sắm vàng. "Bố mẹ tích lũy là để sau này đau bệnh còn có tiền thuê người chăm sóc. 2 đứa bận rộn công việc, bố mẹ không muốn trở thành gánh nặng của các con. Mẹ hỏi rồi, giờ công chăm bệnh ở bệnh viện một ngày đêm là 700 nghìn, khi về nhà là 500 nghìn. Sau này sợ là còn cao hơn nữa".
Nghe mẹ chồng nói mà tôi đỏ hoe mắt. Ông bà đang tính trước cho tương lai 5 - 10 năm sau. Không muốn làm gánh nặng của con khi đau bệnh nên mới cố gắng dành dụm. Chồng tôi trách, bảo bố mẹ không tin tưởng vợ chồng tôi. Ông bà chỉ cười chứ không đáp lời.
Sau hôm đó, tôi cứ nghĩ mãi. Vợ chồng tôi ở thành phố, xa bố mẹ, nhỡ ông bà gặp vấn đề gì cũng không có mặt kịp thời. Chúng tôi có nên xin chuyển việc về gần nhà để thuận tiện việc phụng dưỡng bố mẹ chồng không? Có như thế, ông bà mới tin tưởng chúng tôi được chứ.
Cháu ngoại 7 tuổi vẫn phải bón từng thìa cơm nhưng khi tôi nhờ mẹ chồng chăm cháu nội mới 3 tuổi thì bà thẳng thừng từ chối
Trong khi con gái lớn của tôi tầm tuổi ấy đã tự biết làm nhiều việc nhà thì con trai của chị chồng vẫn còn phụ thuộc hoàn toàn vào người lớn.