"Con tôi học dốt, nhưng ngoan ngoãn và biết nấu ăn" - Tâm sự của một bà mẹ thạc sĩ khiến hàng triệu phụ huynh rơi nước mắt

Con trai tôi không giỏi Toán nâng cao, nhưng nó biết nấu ăn. Viết văn không hay, nhưng lại biết hiếu thảo với bố mẹ. Ai cũng mong con mình giàu sang, thành đạt vang danh. Rất tiếc, 90% chúng ta cuối cùng vẫn chỉ là người bình thường.

01

Tôi từng tự vấn bản thân rất lâu.

Chồng tôi là tiến sĩ kỹ thuật tốt nghiệp đại học tuyến đầu, tôi là thạc sĩ cũng của đại học tuyến đầu. Tôi sinh con ở tuổi 27 - độ tuổi vàng để sinh nở, mọi thứ đều được lên kế hoạch kỹ càng. Trước khi mang thai tôi đã bổ sung axit folic và đủ loại chất dinh dưỡng. Mang thai được 3 tháng, tôi xin nghỉ dài hạn ở cơ quan, bố mẹ chồng lên chăm sóc ăn uống cho tôi ba bữa một ngày, tôi chỉ việc phơi nắng, đi dạo, xem tivi, cả thai kỳ không ốm vặt lần nào.

Để con khỏe mạnh, suốt 10 tháng 10 ngày tôi không ăn ngoài một bữa nào, sợ dầu bẩn, sợ chất phụ gia, sợ chỉ một giọt gia vị không sạch cũng ảnh hưởng đến con…

Đến mức này thì có lẽ tôi đã làm mọi thứ tốt nhất có thể cho việc nuôi dạy con rồi.

Quả nhiên không phụ lòng người, con trai tôi sinh ra xinh xắn khỏe mạnh, đôi mắt to tròn long lanh, vợ chồng tôi nhìn nhau nghĩ: Chắc chắn đây sẽ là một cậu bé thông minh.

Nhưng từ khi con vào lớp 1, cảm giác tự hào của chúng tôi nhanh chóng cạn kiệt, thực tế tát thẳng vào mặt. Dù không muốn thừa nhận, sự thật vẫn là thành tích học tập của con trai tôi rất tệ.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

02

Ở trường, giáo viên thường nhớ nhất hai loại học sinh: học sinh giỏi và học sinh dốt.

Phụ huynh của những học sinh giỏi mỗi lần đến trường đều như mang theo hào quang, mặt mày rạng rỡ tự tin.

Còn tôi, mẹ của một "học sinh dốt", mỗi lần đến trường đều lặng lẽ ngồi góc khuất, cố tình mặc đồ tối màu, chỉ sợ bị phụ huynh khác hay giáo viên chú ý.

Để kéo thành tích của con lên, tôi cho con học thêm rất nhiều lớp, thậm chí thuê cả gia sư 1:1, không tiếc tiền bạc công sức.

Không chỉ thế, ban ngày con đi học, tôi ở nhà theo đúng tiến độ bài vở của con, cắm đầu vào sách tham khảo và video bài giảng để học trước, tối về kèm cặp con.

Tôi phân tích từng bài văn, cày đề Toán nâng cao, những thứ ngày xưa tôi chết cũng không hiểu như "gà thỏ chung chuồng", "nguyên lý ngăn kéo", "số học"... giờ tôi lại nắm được khá rõ…

Từ khi con học tiểu học, tôi thường xuyên mơ thấy mình đi thi đại học lại. Tỉnh dậy nhìn chồng sách "100 đề toán nâng cao" trên tủ đầu giường, tôi chỉ biết thở dài, đúng là đang thi lại lần nữa mà.

Thế nhưng dù cố gắng đến thế, thành tích con tôi vẫn không khá lên được, lại còn vì học thêm quá nhiều, thức khuya, ít vận động, sức đề kháng giảm, hay ốm vặt, lớp 4 đã phải đeo kính cận.

Cuối cùng tôi buộc phải chấp nhận hiện thực rằng năng lực học tập của con tôi chỉ ở mức trung bình.

03

Thật ra con rất nghe lời. Mọi nhiệm vụ học tập tôi giao, con đều hoàn thành nghiêm túc.

Kỳ nghỉ hè năm ấy, tôi chỉ cho con học thêm Toán và Tiếng Anh, vậy mà con chủ động nói: "Mẹ ơi, mẹ cho con học thêm lớp Ngữ văn nữa đi, không con sợ sau nghỉ hè con sẽ bị tụt lại...".

Tôi nghe mà xót ruột. Con nỗ lực, ngoan ngoãn, vậy mà học vẫn không giỏi. Lẽ nào trách nó được sao?

Kèm con học 4 năm, tôi phải thừa nhận có người sinh ra đã hợp với việc học, có người thì không.

Giống như có người sinh ra đã biết hát, có người không cần thầy dạy đã biết vẽ, có đứa trẻ vài tuổi đã làm thơ… Thiên phú đúng là tồn tại thật.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Tôi từng đọc một khảo sát, thực ra học sinh học kém lại dành nhiều thời gian học hơn học sinh giỏi.

Tôi hoàn toàn đồng ý với số liệu đó, nhất là lên cấp 2 cấp 3, ai cũng muốn học giỏi, nhưng thực tế thường trái ngược mong muốn.

Vợ chồng tôi cuối cùng cũng hiểu ra, hai học sinh giỏi năm xưa đã sinh ra một đứa con "không hợp việc học hành", ít nhất là ở hiện tại.

04

Buông bỏ lo lắng, buông bỏ sự so đo với các phụ huynh khác, tôi bắt đầu nhìn con trai mình bằng một ánh mắt khác, cũng bắt đầu bình tĩnh suy ngẫm về ý nghĩa của việc học.

Thực ra chúng ta bắt con cái học hành chăm chỉ để làm gì?

Chẳng qua là mong sau này con có khả năng tự nuôi sống bản thân, thực hiện giá trị cuộc đời và giá trị xã hội của mình.

Nhưng con trai tôi chăm chỉ, hiểu chuyện, lương thiện, sau này làm một công việc bình thường, chân chính, thì lo gì không có cơm ăn?

Con tôi tuy toán kém, gần như không hiểu nổi Toán nâng cao, nhưng lại thích nghiên cứu nấu ăn, lật hết tất cả sách nấu ăn tôi mua, mới 10 tuổi đã biết làm được mấy món ăn ra hồn.

Con tôi tuy tiếng Anh kém, hay quên từ vựng, luôn viết sai chính tả, nhưng có một tấm lòng tử tế, mỗi lần vào cửa tòa nhà thấy có người phía sau, con luôn dùng đôi tay nhỏ bé của mình giữ cửa chờ người ta vào cùng.

Con tôi tuy Ngữ văn tệ, bài văn viết khô khan nhàm chán, nhưng lại hiếu thảo, biết bố mẹ vất vả. Có lần cổ tôi đau dữ dội, đầu thì nhức ong ong, con đã nói: "Mẹ ơi mẹ đi nghỉ đi, không cần kèm con học nữa, con tự làm bài tập được".

Tôi mơ màng ngủ thiếp đi, rất lâu sau, chắc con đã làm xong bài, con lặng lẽ đến bên giường, đắp lại chăn cho mẹ.

05

Tôi tham gia rất nhiều nhóm phụ huynh, ngày đêm mọi người đều than thở lo lắng.

Chỉ cần phụ huynh có con là học sinh giỏi xuất hiện, cả nhóm liền trầm trồ liên tục, khen: "Wow, con kiểu này là đến báo ân đấy!".

Có một thời gian rất dài tôi cũng nghĩ vậy, nhìn con trai không chịu tiến bộ, tôi lại nhớ câu: "Học bá là đến báo ân, học trá là đến báo oán".

Nhưng giờ tôi không nghĩ thế nữa.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Mới đầu học kỳ này, lớp bầu ban cán sự, cô chủ nhiệm nhắn tôi: "Mẹ về nhà nhớ khen con nhé, hôm nay con dũng cảm lên sân khấu ứng cử lớp phó thể dục, cả lớp 38 bạn đều bầu cho con. Cùng lúc có bốn bạn tranh chức lớp phó này, mấy bạn thua cuộc đều là top 10 bạn học giỏi nhất đấy".

Cô còn nói: "Kết quả bầu cử này cô cũng không ngờ tới. Cô hỏi cả lớp tại sao lại chọn bạn, các con thi nhau trả lời: Có bạn bảo con rất hay giúp đỡ mọi người, có bạn bảo con vui vẻ hoạt bát, có bạn bảo con rất nghĩa khí, ai gặp khó khăn con là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ…".

Nghe cô giáo nói, tôi đột nhiên xúc động và tự hào về cậu con trai "học kém" của mình.

Đúng vậy, con chẳng hề xuất sắc, gần như lần nào thi cũng đội sổ.

Nhưng con lại biết bằng lòng làm tốt chính mình, biết yêu bản thân và yêu thương người khác, biết tự trọng và tôn trọng người khác, dùng một trái tim bao dung vui vẻ đối đãi với mọi người xung quanh, điều này chẳng phải còn quý giá hơn thành tích học tập hay sao?

06

Ai cũng khao khát thành công, cũng muốn giàu sang phú quý, công thành danh toại, nhưng rất tiếc, gần 90% chúng ta cuối cùng rồi cũng trở nên bình thường.

Từ khi con đi học, chúng ta quen dùng một tiêu chuẩn duy nhất là "học hành" để đánh giá một đứa trẻ tốt hay xấu.

Điều này là sai.

Mỗi đứa trẻ là một bông hoa nở theo cách riêng, sao có thể dùng một tiêu chí đơn nhất để đánh giá?

Chúng ta không nên khinh thường sự bình thường, ngược lại nên vui vẻ đón nhận sự bình thường.

Nếu có thể an nhiên với sự bình thường, khỏe mạnh vui vẻ làm một công việc mình thích, không trái lương tâm, không trái nguyên tắc làm người, đúng hạn nở hoa kết trái, từng bước vững chắc đi suốt cuộc đời, bình an đến già…

Tôi nghĩ, đó mới chính là mô hình cuộc đời thành công nhất.

Hôm ấy tan học, đứng ở cổng trường, tôi nhìn thấy con trai cười tươi rồi chạy về phía tôi, trên tay cầm một cái bánh quy, bảo là trường phát giữa trưa, thấy ngon quá nên để dành cho mẹ một cái.

Tôi đột nhiên rất xúc động. Tôi nghĩ, con trai tôi lớn lên nhất định sẽ tự lập, dù sau này làm nghề gì.

Hết một ngày làm việc, con sẽ trở về tổ ấm của mình, làm một người chồng chu đáo, một người cha có trách nhiệm, khi bố mẹ ốm đau, con sẽ kiên nhẫn chăm sóc bên cạnh…

Cứ lớn lên như vậy, già đi như vậy.

Tôi nghĩ, đó mới chính là tương lai mà bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng mong muốn nhất cho con mình.

Theo Sohu

Thiên An