Tôi đến buổi họp lớp muộn gần nửa tiếng. Nhẽ ra cũng không định đi nhưng vợ cứ động viên cuối tuần đằng nào cũng rảnh. Hôm nay nghe nói họp khối nên khá đông người. Khi bước vào nhà hàng, bàn chính đã kín chỗ, tiếng nói cười rôm rả, vài gương mặt quen mà lâu rồi không gặp đang nâng ly kể chuyện làm ăn, nhà cửa, con cái.
Tôi được xếp ngồi ở bàn ngoài cùng, sát cửa, chung với mấy người ít nói, hoặc đến trễ giống tôi. Ban đầu cũng hơi chạnh lòng. Họp lớp mà ngồi rìa rìa, cảm giác như mình không thuộc về cuộc vui chính.
Nhưng càng ngồi lâu, tôi càng thấy nhẹ người.
Ở bàn trung tâm, câu chuyện xoay quanh xe mới đổi, đất mới mua, con học trường quốc tế, chuyến du lịch vừa đi về. Mỗi câu kể đều có người tiếp lời bằng một phiên bản “hơn chút nữa”. Không khí nhìn vui nhưng căng, ai cũng cố giữ cho mình không bị lép vế.
Bàn ngoài của tôi thì khác. Chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe, công việc đủ sống, con cái học hành bình thường. Có người thú nhận năm nay làm ăn khó, có người vừa trả xong nợ ngân hàng. Không ai nâng giọng, cũng chẳng cần chứng minh mình thành công hơn ai.
Đến lúc gọi món, sự khác biệt bắt đầu rõ.
![]() |
| Ảnh minh họa |
Bàn trong gọi đủ set đắt tiền, rượu ngoại, hải sản hiếm. Bàn ngoài chỉ gọi vài món vừa đủ, chủ yếu ăn cho có không khí. Tôi ngồi im, gọi đúng phần mình ăn, không hùa theo, cũng không cố tỏ ra hào phóng.
Cuối buổi, khi chia tiền, tôi mới hiểu vì sao mấy người ở bàn ngoài trông thoải mái đến vậy.
Hóa ra, chi phí được chia bình quân theo bàn. Bàn trong mỗi người phải góp một khoản không nhỏ để “giữ thể diện chung”. Bàn ngoài của tôi thì mỗi người chỉ đóng đúng phần đã gọi, không phát sinh thêm. Chưa kể trong đó toàn là ban đại diện các lớp, hô hào chương trình gì là phải đóng góp đầu tiên, kiểu lớp trưởng lớp A2 đóng 5 triệu thì người trong bàn lần lượt đua nhau. Thật là nực cười.
Tôi ra về, vừa no bụng, vừa không phải rút ví quá sâu, lại không mệt đầu vì những cuộc so đo vô hình.
Trên đường về, tôi nghĩ lại. Nếu hôm đó tôi đến sớm, rất có thể tôi đã ngồi ở bàn trong, đã nâng ly nhiều hơn mức mình muốn, đã gọi món vì ngại bị cho là keo kiệt, và đã về nhà với cảm giác vừa tốn tiền vừa tốn năng lượng.
Chỉ vì đến muộn, tôi vô tình đứng ngoài một cuộc hơn thua không cần thiết.
Tôi nhận ra, trong đời cũng vậy. Không phải lúc nào đứng ở trung tâm cũng là may mắn. Có những lúc, ngồi lệch sang một bên giúp người ta nhìn rõ hơn, sống nhẹ hơn, và giữ được nhiều thứ hơn mình tưởng.
Đôi khi, tránh được một cuộc khoe mẽ, đã là lãi rồi.



















































Chồng đi họp lớp ôm ấp tình cũ còn lý do "anh say rồi", vợ nóng mắt có pha xử lý không thể chất hơn!
“Thật sự tôi sốc, nhưng nghĩ mình nổi nóng lúc này cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi quyết định hành động theo cách khác”, chị kể.