Được mẹ chồng mua cho cả căn nhà nhưng cuộc sống của tôi lại khổ sở điêu đứng chỉ vì 1 nhân vật "không ai dám dây"

Cô ấy luôn xuất hiện đúng giờ bữa cơm, như thể cô ấy biết mọi động tĩnh trong nhà tôi.

Tôi luôn nghĩ rằng, khi kết hôn và về làm dâu, cuộc sống của tôi sẽ có nhiều thay đổi tích cực. Bởi mấy lần về nhà anh chơi tôi đều có thiện cảm rất tốt với người nhà anh. Nhưng tôi không ngờ rằng, không chỉ là sự thay đổi, mà đôi khi, đó còn là những thách thức mà có lẽ, tôi chưa bao giờ lường trước được.

Nhà chồng tôi có hai anh em, dưới chồng tôi là cô em gái. Sau khi em gái chồng tôi lấy chồng, bố mẹ quyết định mua hai căn chung cư cho các con (nhà em rể vùng cao cũng không có điều kiện). Nhưng ông bà muốn chúng tôi phải ở gần nhau, càng gần càng tốt để bố mẹ tiện đi lại, sau này thăm nom chăm bẵm cả cháu nội, cháu ngoại. Ban đầu tôi nghĩ rằng việc này khá bình thường, nhưng không, mọi chuyện không hề đơn giản chút nào.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Em gái chồng tôi là một người được cưng chiều từ bé, vụng về trong việc bếp núc và không hề biết nấu ăn. Không biết có phải thế hệ trẻ, gen-z nên cá tính bướng bỉnh không nhưng tôi thật không "tiêu hóa" được tính cách của cô em chồng, đã không biết làm lại còn lười, động nói thì bảo thủ. Cứ cuối tuần là cô ấy ngủ đến trưa rồi 11h sang nhà tôi ăn cơm. Điều này có lẽ cũng không thành vấn đề nếu như cô ấy biết điều 1 chút. Tôi cũng không lường trước được mình sẽ phải “sống chung với em chồng” dù khác nhà nhau thế này. Điều khiến tôi khó chịu nhất chính là việc không riêng gì ngày nghỉ, ngày thường cô ấy cũng sang nhà tôi để ăn chực. Dù tôi có bày tỏ sự không hài lòng nhưng chồng tôi luôn nói: "Người một nhà, anh em với nhau tiếc gì mấy bữa cơm".

Nhiều lần, tôi cố gắng giải thích rằng việc này đang tạo ra áp lực cho tôi, nhưng dường như chồng tôi không hiểu. Cô em còn lấy cớ là bố mẹ gửi đồ lên cho nhà tôi với mong muốn tôi nấu cho cả nhà em ăn ké. Những lúc tôi đặt món ăn ngon từ nhóm cư dân tòa nhà, cô ấy luôn xuất hiện đúng giờ bữa cơm, như thể cô ấy biết mọi động tĩnh trong nhà tôi.

Và rồi, em chồng tôi có bầu, tin vui với tất cả mọi người nhưng lại là gánh nặng với bản thân tôi. Có chồng, sắp có con nhưng cô em tôi vẫn như 1 đứa trẻ không chịu lớn, không chịu tìm hiểu tham khảo thông tin gì ăn uống sinh hoạt vô tổ chức rồi ỷ lại vào anh chị. Không biết mấy nữa nó chăm con kiểu gì. Mẹ chồng tôi chưa một lần lên xem xét, chỉ biết gọi điện dặn dò: "Con nhớ chăm sóc em nó chu đáo đấy, bây giờ em đang mang bầu, cần phải kiêng giữ. Nhà cửa gần nhau thế này, con giúp đỡ em nó nhiều vào, nhất là lúc này...". Nhớ lại tôi hồi cưới xong cũng bầu bì mà toàn phải tự mình làm tất, có nhờ vả được ai đâu.

Ảnh minh họa (AI)
Ảnh minh họa (AI)

Tôi như trở thành ôsin không công, từ việc dọn dẹp, nấu nướng cho đến việc chăm sóc em chồng mỗi khi cô ấy ốm nghén và khó chiều. Nếu tôi không phải sang nhà em thì nó sẽ sang nhà tôi. Mỗi ngày trôi qua, tôi cảm thấy mình mệt mỏi, không phải vì công việc nhà mà vì cảm giác không được tôn trọng và việc không có không gian riêng tư.

Tôi hiểu rằng, trong gia đình, sự quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau là điều cần thiết. Nhưng đâu phải ai cũng có thể hiểu được sự căng thẳng mà tôi phải chịu đựng mỗi ngày. Tôi cũng cần được chăm sóc, được quan tâm, cảm nhận sự yên bình trong chính tổ ấm của mình. Giờ tôi phải làm sao để kết thúc được chuyện này, chẳng lẽ tôi cứ phải sống như thế mãi, phục vụ em chồng 1 cách vô lý và chịu nhiều ấm ức mà không ai hiểu cho?

Vỹ Đình