Em hãy ăn đi!

Em hãy ăn đi, và hãy vận động. Đừng sợ mình xấu, mà hãy sợ mình yếu đuối, không chỉ thể chất mà cả tinh thần. Cho đến khi trả lại cho anh người phụ nữ hoàn toàn tự tin mà anh luôn yêu thương, thì mong rằng câu “Em không ăn đâu”, anh sẽ chỉ phải nghe khi em đã thực sự no lắm rồi.

- Em không ăn đâu – em nói, ngữ điệu phức tạp hơn là một lời từ chối. Anh đã phải nghe câu này nhiều lần, thực ra gần như là mỗi ngày. Em không ăn, không phải vì em ốm em mệt. Em không ăn, không phải vì em giận dỗi gì anh. Em không ăn, không phải vì em không đói – mà ngược lại, em rất đói. Em không ăn, vì em sợ béo.

Em sợ béo, điều đó hợp lý thôi. Em đã làm mẹ, bước qua tuổi 30 và có lối sinh hoạt điển hình của dân công sở: Ngồi nhiều, ít vận động, và ăn quà vặt luôn mồm. Em bắt đầu thừa cân, không còn có thể gọi đơn giản là “mũm mĩm” mà phải đằng thẳng ra là béo. Mỗi sáng, chưa kịp ăn gì, em đã đứng lên cân, môi mím chặt vẻ quyết tâm. Và rỗi mỗi tối, trước khi rệu rã chui vào chăn ngáy khò khò, em lại đứng lên cân 1 lần nữa, luôn luôn thở dài.

Em hãy ăn đi!

Em sợ béo, và em cho rằng đó là vì chế độ ăn quá thừa chất. Thế nào là thừa chất (cũng như thế nào là thiếu chất), em tự tìm hiểu qua internet. Rồi cũng qua internet, em tìm ra đủ các phương pháp, công thức giảm chất nạp vào cơ thể. Đầu tiên em ăn “lâu cáp” (low carbohydrate) – loại bỏ đường và tinh bột khỏi các bữa ăn. Em ăn rau, ăn thịt, nhưng không cơm, không khoai tây, không bánh mỳ. Em uống sữa không đường, cà phê không sữa đặc. Em không ăn cả hoa quả ngọt (mà khổ, ở cái xứ nhiệt đới này, hoa quả nào không ngọt?). Được 1 tuần, cân nặng có giảm, nhưng cơ thể em bải hoải, cũng chả có sức mà làm gì. Tệ hơn, thiếu đường khiến em trở nên cáu bẳn, nóng nảy, cực kỳ khó chịu với tất cả mọi người xung quanh. Rất may, chính em không chịu nổi, và chương trình “lâu cáp” kết thúc nhanh chóng, với việc em chén hết nửa cái bánh gato sinh nhật con.

Không nản chí, em tiếp tục với công thức giảm cân bằng trứng (nghe nói là của người Nhật). Một ngày em ăn chục quả trứng, kèm ít rau, và uống nhiều nước. Đã vậy, trứng lại chỉ được chế biến theo 1 cách duy nhất là luộc. Và để việc giảm cân nhanh có tác dụng hơn, em ăn trứng không kèm muối. Những ngày gian khó ấy, anh phải thú nhận đã đôi lần sợ hãi khi có con gà nào đi ngang mặt em (sợ rằng nó phát hiện ra em là sát thủ kinh hoàng nhất của loài gà, và sẽ lao vào tính sổ), đôi lần sợ hãi khi em nhìn anh với ánh mắt đờ đẫn của một người thèm thịt. Kết thúc 2 tuần-lễ-trứng, em giảm được 3kg. Và em tăng lại 5kg trong 1 tuần sau đó, khi ăn trở lại bình thường.

Em quyết định tìm đến sự hỗ trợ của thiết bị hiện đại cho công cuộc giảm cân. Một buổi trưa, khi nhiệt độ ngoài trời có nơi đo được tới hơn 40 độ, anh trở về nhà và thấy em đang tắt quạt, ngồi thu lu trên ghế. Hóa ra em mua cái đai quấn nóng tiêu mỡ bụng giá hơn 2 triệu bạc. Đai ấy được quảng cáo, chỉ cần quấn chặt vào bụng rồi cắm điện, nó sẽ tỏa ra nhiệt lượng làm… tan mỡ bụng, trả lại vòng bụng thon thả cho em như thuở thiếu nữ.- Thế dùng đai ấy thì phải ngồi trong phòng kín, không bật quạt hả em? – anh tò mò.- Ai bảo anh thế, em muốn nóng hơn cho ra nhiều mồ hôi, chắc là sẽ tốt hơn – em làu bàu.- Ra nhiều mồ hôi thì đúng rồi, thế còn mỡ thì đi đâu? Em nghĩ mỡ sẽ chảy theo mồ hôi ra ngoài cơ thể em à?Em không giải thích được vụ đai quấn nóng đốt mỡ thì mỡ sẽ đi đâu, nhưng vụ mồ hôi chảy ròng ròng khiến em cảm thấy được khích lệ (chắc có cái gì đó giống như hình ảnh những vận động viên nhễ nhại mồ hôi, cơ bắp sáng bóng lên dưới ánh mặt trời mà em thường xem trên TV). Vì thế, vụ quấn đai kéo dài những hơn 1 tháng. Kế hoạch giảm cân này kết thúc rất bất ngờ, sau khi em đọc được tin trên mạng về 1 vụ việc tử vong do đai quấn nóng tiêu mỡ bị hở điện.

Buồn rầu và bất lực, em lại quay về với trường ca “Em không ăn đâu”. Anh nhìn em, thấy yêu thương pha lẫn bực bội. Cô gái năng động, đầy lạc quan và tự tin vào bản thân ngày nào bây giờ chỉ còn là một người phụ nữ ủ dột với những lý do không đâu. Nhưng anh hiểu, không phải tự nhiên mà em như vậy.- Tại sao em không chịu khó tập thể dục? Mỗi ngày chỉ 1 giờ thôi.- Anh thấy em hở ra lúc nào mà tập?- Buổi sáng, em dậy sớm 1 chút. Buổi trưa, em ăn nhẹ rồi tập. Hoặc buổi chiều, khi em đi làm về.- Thôi đi ông ạ. Tôi còn cơm nước con cái nhà cửa. Rảnh lúc nào chỉ có ngồi thở, hoặc lăn ra ngủ, chứ còn nói gì chuyện tập tành. Rời cái tay tôi ra, bố con ông có tự lo cho nhau được đấy?- Tất nhiên không thể tốt bằng tay em lo. Nhưng bố con anh thà quấy quá một chút, mà thấy em vui vẻ khỏe mạnh thì vẫn hơn.

Khoa học chỉ ra 6 dạng rối loạn lo âu thường gặp ở xã hội hiện đại, trong đó rối loạn ám ảnh (phobic disorder) thường gặp khi con người sợ bị xấu hổ hoặc đánh giá tiêu cực bởi người khác. Béo phì, chính là một trong những nỗi ám ảnh phổ biến nhất, thường gặp ở phụ nữ, mà biểu hiện đơn giản thường là tần suất lặp lại liên tục câu: “Em không ăn đâu”.

Em hãy ăn đi, và hãy vận động. Đừng sợ mình xấu, mà hãy sợ mình yếu đuối, không chỉ thể chất mà cả tinh thần. Cho đến khi trả lại cho anh người phụ nữ hoàn toàn tự tin mà anh luôn yêu thương, thì mong rằng câu “Em không ăn đâu”, anh sẽ chỉ phải nghe khi em đã thực sự no lắm rồi.

Phạm Gia Hiền

Người phụ nữ chuyên tìm đến bụi bẩn, ô nhiễm các làng nghề

Người phụ nữ chuyên tìm đến bụi bẩn, ô nhiễm các làng nghề

GS.TS - NGND Đặng Thị Kim Chi người tiên phong trong việc nghiên cứu và đưa ra giải pháp giải quyết vấn đề môi trường tại các làng nghề của Việt Nam.