Như vậy mùa xuân đã hết. Mùa hè, chỉ mới bắt đầu mà đã thấy nắng và cảm ra nóng, không chỉ ở những giấc trưa oi nồng. Khoảng giao mùa, dăm năm trước khuya hãy còn mát dịu và sớm mai hãy còn se lạnh. Bởi, mùa xuân hãy còn nấn ná chưa muốn ra đi và mùa hạ hãy còn chần chừ, chưa muốn bước đến.
Nhưng nay đã quá khác. Khác, tới mức mình khó tin. Chắc, lại do biến đổi khí hậu đây mà… Có ý nghĩ mùa hạ năm nay sẽ khắc nghiệt lắm đây. Nắng chói chang, hẳn, sẽ phủ kín hết cả thành phố này. Và nóng và oi ả và bức bối…
Trời vầy mùa vầy lại thấy nhớ những hạ cũ. Nhớ hơn mùa hạ ở quê. Rất nhiều năm nay, tôi sống trong thành phố. Có nhà cửa ở đây, công việc ở đây, những quan hệ liên lụy ở đây. Hẳn, tôi thuộc về nơi này nhưng may mắn, là hãy còn một nhà quê để trong năm đôi lần ra vô khi có thể. Đã thành lệ, mùa hè nào tôi cũng gắng thu xếp lấy một khoảng thời gian, để về ngoài đó. Và, luôn chọn mùa trăng cỡ mùng mười trở đi.
Bữa cơm tối ở quê thường được dọn ngay trên hè. Không cần thắp đèn (nếu là trước đây) và không cần bật điện (nếu là sau này) bởi trăng tỏa sáng khắp nơi. Mọi người trong nhà xúm quanh mâm ăn đầm ấm. Ngồi đất và thực đơn là những món rất đỗi đơn sơ, vậy mà, sao tôi thấy ngon miệng quá chừng.
Sau bữa cơm, thanh niên nam nữ í ới gọi nhau đi coi phim hay chở nhau vào chơi trong thị trấn. Cũng có những đôi lứa đưa nhau lên gò, xuống mé sông ngồi khuất lấp sau những lùm cây để tâm tình hứa hẹn. Người lớn trong xóm túm tụm ở những khoảng hiên nhà uống nước chè, hút thuốc rê, nhai trầu và râm ran trò chuyện.
Chuyện về cặp heo sắp mua, con nghé mới đẻ, bầy gà vừa nở… Về đám giỗ, mùa màng, giống má, đất đai, gả chồng, sinh con và lấy vợ. Bọn trẻ con thường tụ tập ở sân trường để múa, hát, sinh hoạt hay học thêm. Tất cả tạo cho đời sống ở thôn quê một không khí hết sức sinh động, an vui mà không phải mùa nào cũng có, ngoại trừ mùa hè và vào những tối có trăng.
Tôi cũng ngồi với mọi người một lát, cùng góp vài ba câu chuyện phố phường, trước khi đi thăm những người quen biết trong xóm, ngoài thôn. Trăng dẫn tôi đi… Qua con mương, cánh đồng, con đập, bãi mía, dòng sông. Trăng sóng sánh và mượt mà trên bóng tôi, rờ rỡ. Phải thật khuya, khi mọi người trong nhà đã ngủ say tôi mới trở về.
Trăng càng lên cao càng đẹp lạ lùng. Ngồi trên thềm với ánh trăng chiếu rõ. Tôi thấy được hồ sen và những đóa hoa sừng sững kiêu sa bên cây cầu bắc qua xóm khác. Nước mương bạc màu lóng lánh ánh trăng. Những ngôi nhà thân thương với cây cối quanh vườn, bao bọc. Vẳng trong đêm tiếng chó sủa trăng. Những chùm lá nói chuyện thì thầm. Lời ca hát của những thân tre đằng ngà cất cao. Tiếng võng đưa kĩu kịt. Giọng ầu ơ ru em ấm trầm.
Tôi ngồi đó và thu nhận hết về mình, những âm thanh cảnh sắc với niềm yêu ngờm ngợp trong lòng. Yêu đêm ở một miền quê. Yêu trăng ở một nơi, không phải là thị thành. Có bao nhiêu là ý nghĩ ùa đến giữa một khuya trăng. Những cảm xúc tràn vỡ…
Tôi thường có thói quen tắm đêm, mỗi khi ở quê. Gần giếng nước nhà người bà con, có một cây cau. Hương cau ngào ngạt về đêm và đẫm gắt mỗi khi có trăng. Hương cau gợi lên trong tôi bao điều thơ mộng và thật dịu dàng.
Dội lên người những gầu nước mát trong. Không những, tắm trong nước tôi còn cảm được như mình đang tắm trong trăng và trong hương cau vời vợi.
Tôi khép mắt để tiếp xúc, đón nhận cho bằng hết. Đầu óc mở bung, cõi lòng khoảng khoát, thân thể nhẹ nhõm vô cùng. Người tôi đẫm đầy hương lúa và hương đất, hương cỏ cây và nồng nàn hương cau.
………………………..
Nhưng, những đẹp đẽ và yên ả như thế đâu còn. Khi mà cuộc sống ở quê, giờ chẳng khác gì phố. Đâu rồi những khung cảnh thanh bình, thơ mộng? Đâu rồi những sum vầy với bao nghĩa tình ấm áp? Dẫu vẫn tới hè, vẫn những mùa trăng và tôi, không thể không về?
Nếu mà mệt quá…
Thiên nhiên lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn, khiến chúng tôi dường như quên mình là một phần của văn minh để hòa nhập trọn vẹn với biển và đất trời.