Câu bóng nắng ngày thơ

Và giữa cái nắng ban trưa chói gắt, đôi chân ưa chạy nhảy vẫn mải miết theo chúng bạn chạy dọc triền đê “bắt gió” để thả diều.

Những trưa hè của ngày thơ cũ, có đứa trẻ ham chơi chạy tung tăng trên con đường làng đầy bóng nắng. Cái bỏng rát của nền cát mịn dưới chân trần là một thứ khoái lạc hồn nhiên, hòa lẫn vào những giọng cười trong trẻo, giòn tan.

Mặt trời đứng bóng, bên hàng rào sau nhà, cái thân hình nhỏ bé ấy khom lưng, rón rén từng bước thật chậm, hồi hộp rình bắt những con chuồn chuồn ớt, chuồn chuồn kim đang thảnh thơi tắm nắng trên những cánh hoa dâm bụt rực rỡ sắc màu.

Ảnh minh họa: internet.
Ảnh minh họa: internet.

Trong vườn ổi sai lúc lỉu, những trái chín đã lộ lớp vỏ ngả vàng, căng bóng. Nắng giòn đanh, ướp quả kết vị ngọt sắc. Có đôi chân nhỏ thoăn thoắt leo cây, vắt vẻo, tinh nghịch; đôi tay cố vươn hái những trái vàng thơm, nhét đầy vạt áo. Dưới tán lá, tiếng chim sâu lích rích liên hồi. Và trên cao, trời vẫn xanh một màu thăm thẳm.

Trong căn nhà gỗ ba gian mát rượi, khi thanh âm của các làn điệu dân ca, những bài chèo cổ được cất lên từ chiếc radio cũ kỹ trên đầu bộ ngựa, ông nội sẽ bắt đầu ngả lưng, chìm vào giấc ngủ trưa. Trên chiếc tràng kỷ giữa nhà, con mèo tam thể nằm cuộn tròn, lim dim trong bình yên. Còn ngoài kia, dưới bóng tre đầu ngõ, đám trẻ con chụm đầu chơi ô ăn quan. Những trái xoan đào tươi xanh, thuôn thuôn, da mịn lẳn lăn qua trượt lại giữa những bàn tay bé xinh bám đầy cát mịn. Bao nhiêu khuôn miệng là bấy nhiêu ồn ào những cười, những nói, rôm rả và xôn xao.

Ngay cầu ao, có đứa trẻ chân ngắn lũn chũn liều lĩnh xắn quần lội nước, háo hức lùng bắt những con gọng vó gầy khẳng khiu ẩn trong đám lá bèo dập dềnh. Đàn cá bé tí xíu thấy mặt ao động thì vội vàng tản ra. Mấy con ốc chậm chạp hơn thì cố đu bám vào đống rễ bèo mềm uột và đen xỉn. Mặt ao phẳng như gương, soi trời tận đáy, soi cả sự hồn nhiên chất ngất tuổi thơ.

Ảnh minh họa: internet.
Ảnh minh họa: internet.

Và giữa cái nắng ban trưa chói gắt, đôi chân ưa chạy nhảy vẫn mải miết theo chúng bạn chạy dọc triền đê “bắt gió” để thả diều. Khi cần giải tỏa cơn nóng bức, cả lũ sẽ cùng nhau nhảy nước ở khu cầu sông. Người lớn thường bảo nhau, những ngày nước về, cầu bị ngập tới con chắn thì phải canh me bầy trẻ đồng trâu, đề phòng tắm sông dễ bị sẩy chân. Thế nhưng, với những tâm hồn thơ ngây con trẻ, chúng chỉ thấy duy nhất niềm vui phơi phới khi được ngụp lặn giữa một dòng tươi mát, trong lành.

Sau những ngày trốn nhà rong chơi suốt buổi ban trưa, giong nắng đầu trần hay sục sạo trong vườn bắt ve, đào dế… không ít lần bị mẹ phạt đòn roi chẳng hề nương tay. Lời hứa xin chừa của đứa con không biết vâng lời cứ mãi tiếp nối. Mẹ gác roi mây lên mái, lạnh lùng quay đi. Thế nhưng, khi đầu con hâm hẩm nóng vì cảm cơn nắng, mẹ lại thức nguyên đêm canh lo vò khăn ướt dấp lên trán cho mau hạ nhiệt. Mắt mỏi mệt rụng rời, hàng mi rủ xuống chỉ chực chờ khép lại, mà khi con chỉ khẽ cựa mình, bàn tay thô gầy ram rám của mẹ lập tức vỗ về, như cố dằn xuống những tiếng rên hư hử yếu ớt trong giấc con đang chập chờn.

Ảnh minh họa: internet.
Ảnh minh họa: internet.

Rồi có những lần dỗi hờn vụng dại, đầu trần chân đất lon xon lội nắng băng qua vườn dừa, mẹ gọi khản tiếng nhưng đứa con lì lợm nhất định không thưa, chỉ muốn quay lưng với cả thế giới ngoài kia. Bất chợt một tiếng gà xao xác giữa buổi hè yên ắng. Bất chợt tiếng trẻ nhà bên khóc đòi giấc trưa. Ai đó cất lên lời ru ầu ơ, lúc xa, lúc gần. Một cơn gió nồm nam từ đâu thổi lại, làm dịu vợi cả trưa nắng chênh vênh…

Tháng ngày rong ruổi với những cơn nắng tuổi thơ đã trở thành một mớ hồi ức bình yên trong trẻo. Giờ đây, trong cái nắng hầm hập đến cháy người giữa những hình khối bê tông thành thị và mặt đường nhựa bỏng rát dưới chân, đứa trẻ của năm nào chỉ thấy nắng làm tâm trạng ngột ngạt, mỏi mệt đến tê người.

Và, trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi nghĩ tới một nơi râm mát để trú tránh cho lòng dịu lại, đứa trẻ đã lớn bỗng thèm được nghe tiếng thân thương mẹ gọi tìm trong những trưa trốn ngủ. Bỗng muốn được gối đầu lên những bình yên ngày xa xa lắm, để đôi chân trần lại một lần nữa tung tăng, và lòng lại hồn nhiên phấp phới vì được trở về câu bóng nắng ngày thơ!

Vũ Đậu

Nhà là quê

Nhà là quê

Miền đất nào lưu lại đủ cho ta những bình yên, ngọt ngào, quyến luyến yêu thương và cả những day dứt khi đi xa, thì đấy là miền đất Quê hương.