Tôi 58 tuổi, đã lên chức bà ngoại nhưng cũng chưa đến tuổi được “nghỉ hưu”. Tại tôi kinh doanh buôn bán cũng lâu nên không muốn nghỉ sớm. Gần đây được chứng kiến 1 câu chuyện của 1 người quen mà tôi cũng thấy lo lắng cho bản thân mình, cho tương lai gần của mình.
Bỏ ra 200 triệu để được an hưởng tuổi già với các con
Tuần trước tôi sang nhà cô em gái chơi. Cô ấy ở cùng nhà với mẹ chồng (nhà tự mua xây và đón mẹ chồng về ở). Vợ chồng em gái đi vắng hết nên bà cụ kéo tôi lại ngồi tâm sự rõ lâu. Lúc tôi vào thì thấy cụ mắt rưng rưng như vừa khóc xong. Tôi có hỏi mà cụ không trả lời lý do. Ngồi nói chuyện 1 lúc tôi mới khơi gợi: “Con C. (em gái tôi) nhà con nó khó tính bà nhỉ, con toàn thấy nó cáu với bà thôi”. Được lời như cởi tấm lòng, thế là cụ tâm sự hết.
Ảnh minh họa (Nguồn: AI) |
Thì ra cụ tiết kiệm được 200 triệu cho con trai con dâu vay làm nhà rồi về ở cùng chúng nó luôn. Thời gian đầu cũng vui vẻ nhưng sau đấy cụ càng nhiều tuổi thì càng xảy ra nhiều vấn đề. Con dâu chê cụ hậu đậu, làm đâu đổ đấy, mắt kém lại còn ăn trầu chỗ nào cũng có bã. Con trai thì bảo cụ chỉ cần ngồi im đừng làm gì cả vì làm đâu lại hỏng đấy mất công con cháu đi làm lại. Nhưng lần nào tôi đến cũng thấy cụ vào bếp nấu cơm canh rất ngon, món nọ món kia bắt mắt, hơn 80 tuổi nhưng vẫn chăm vườn tược, trồng rau, cơm nước phụ con cái là quá tuyệt vời rồi.
Đang nói chuyện thì có mấy bà lão hàng xóm trạc tuổi cụ cầm mớ rau bí sang rủ ra cửa nhặt. Tôi nhanh miệng mời vào chơi thì các bà đều từ chối, thấy có khách, họ cũng cười chào rồi đi về. Cụ bà lại nghẹn ngào: “Nó không cho người lạ vào nhà đâu bác ạ. Tôi với mấy bà ấy chỉ ngồi bên ngoài thôi. Có lần có bà vào đi vệ sinh nhờ mà nó soi camera thấy nó trách tôi đấy. Tính chúng nó cẩn thận lắm, một hạt cát trong nhà cũng không thích”.
Sống cả đời vất vả không sợ, 80 tuổi rồi sợ mỗi chiếc camera
Đúng là tâm sự của người già, kể mãi cũng không hết chuyện. Cụ bảo có nhiều lần cãi nhau cụ đòi lại 200 triệu để đi thuê nhà ở nhưng con trai nó dọa: “Bà giỏi thì bà đi đi nhưng đừng mong có cửa quay về, ốm đau cũng đừng gọi đứa nào hết”. Thương các cháu nội cụ lại không đành, chấp nhận sống những ngày tủi nhục. Cụ bảo vì cụ không có lương lưu lại lóng ngóng tay chân không giúp được nhiều cho các con, lỗi tại cụ. Tôi nghe mà cũng rơm rớm nước mắt theo.
Ảnh minh họa (Nguồn: AI) |
Đến lúc phải về tôi lấy ra tờ 200 ngàn biếu cụ ăn trầu. Cụ hoảng hốt gạt tay tôi: “Ấy bác cất ngay đi không chúng nó nhìn camera thấy lại chết tôi đấy bác ạ”. Thương quá tôi nhất quyết kéo cụ vào nhà vệ sinh để đưa tiền. Bên trong không có camera mà cụ cũng lén lút cầm vội rồi nhét nhanh vào cạp quần. Khóe mắt nhăn nheo trầm buồn: “Tôi xin bác nhé”. Tôi trở về nhà mà lòng nặng trĩu.
Tôi không biết 20 năm nữa sẽ thế nào, có như cụ không, có phải nhìn sắc mặt của con cái để sống không. Nhưng ít ra tôi cũng có chút tiền tích lũy từ việc kinh doanh buôn bán, gửi tiết kiệm cũng đủ sống những ngày tháng tuổi già.
Thế mới biết, mẹ nuôi 10 con thì được mà con nuôi 1 mẹ kể tháng kể năm. Tự nhiên tôi thấy thương cho những người già không có lương hưu, không có tiền tiết kiệm mà phải sống cùng con cháu vô tâm. Liệu những chuỗi ngày ngắn ngủi được tính bằng giờ, bằng tháng sắp tới họ có còn giữ được nụ cười!
Mong các con cái hãy chịu khó lắng nghe tâm tư của cha mẹ già, đừng khắt khe, đừng hắt hủi hay vô cảm với chính người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình nên người.
Kể chuyện con trai và chai nước hoa, vợ cũ Bằng Kiều một lần nữa được khen lấy khen để chuyện dạy con sao mà khéo
Nhiều người không khỏi ngưỡng mộ cách ứng xử tinh tế của chị với đứa con đang ở độ tuổi ẩm ương của mình.