Nữ lưu hào hiệp

Dù biết dự thi World Cup là để học hỏi, nhưng cả một hành trình dằng dặc gian khó... Vinh dự tự hào nói mãi rồi cũng vẫn chưa thấy đủ.

Rồi tháng 7, World Cup bóng đá cho phái nữ cũng đã diễn ra. Đội tuyển nữ Việt Nam lần đầu có mặt. Dù biết với nhau dự thi World Cup chính là để học hỏi, nhưng cả một hành trình dằng dặc gian khó để đến được một nơi đỉnh của đỉnh mà học hỏi như thế, khó khăn biết bao. Vinh dự tự hào nói mãi rồi cũng vẫn chưa thấy đủ.

Khổ nỗi, càng khen các cô gái, người ta lại càng hay hỏi: Bao giờ bóng đá nam?...

Cứ hình dung ngày nào đó đội tuyển bóng đá nam của chúng ta vào World Cup, tất nhiên cũng để học hỏi thôi, thì đất nước vui tưng bừng cỡ nào. Tinh thần “Việt Nam vô địch” lên cao mạnh mẽ thế nào. Truyền hình quốc gia tất nhiên sẽ truyền trực tiếp không sót một giây một phút, kể cả đá tập với ăn trưa ngủ nghỉ… và hơn thế nữa của từng cầu thủ. Chứ không phải muốn xem tuyển bóng đá nữ Việt Nam thi đấu World Cup, chúng ta phải lọ mọ tìm hết kênh này sang kênh khác, xong may mà kiếm được kênh Xôi lạc là xem rõ nhất, như giờ.

Thành thử, xấu hổ với các cô gái, không chỉ là đội nam chưa đến được World Cup, mà là ứng xử với các em, các cháu đội bóng đá nữ, kiểu gì thì vẫn chẳng bằng đội nam.

Nữ lưu hào hiệp

Nhưng mà, nói chuyện xấu hổ, cũng thật chẳng nên. Thế giới người ta cũng thế thôi. Các em, các cháu bóng đá nữ cũng chưa từng tị nạnh.

Bây giờ nghĩ sang chuyện khác. Chuyện này quả thật làm đàn ông có hơi xấu hổ.

Là trước tòa xử vụ máy bay giải cứu với 54 bị cáo. Có một nữ nhân khóc với Hội đồng xét xử mà nói rằng vì tôi anh ấy, một bị cáo khác, phải chịu vạ lây, nên xin tòa giảm án cho anh ấy, nếu cần thì cứ cộng vào phần tôi những năm tháng anh ấy phải chịu thêm, để anh ấy còn về chăm sóc mẹ già và chữa bệnh!

Thật không một drama phim ảnh nào sánh bằng!

Cần nói thêm, lời ấy nói ra trong một hoàn cảnh hai nam nhân bị cáo liên quan trực tiếp trong cùng vụ việc trước tòa đổ lỗi kịch liệt cho nhau, sẵn sàng người nọ đấy người kia đến mạt vận đường cùng để chứng minh mình vô tội, hoặc bớt tội. Cuộc chối tội và đổ lỗi của họ rất đình đám, rất to tát, làm khó cả Hội đồng xét xử lẫn các bị cáo khác nữa. Mới biết đến mạt lộ, thì chẳng mấy ai, vốn đã hiên ngang ngời ngời khi xưa, lại còn giữ được phong độ anh hùng, thậm chí thể hiện tính người bình thường thôi cũng còn là khó. Bao nhiêu nghĩa tình phút chốc phủi sạch bay để nhìn nhau phút chốc hóa kẻ thù, chất chồng thù oán ghét khinh.

Thế mà một phụ nữ, tiền thì đã mất rồi, mất rất rất nhiều tiền, án theo đề nghị của bên công tố thì cũng không nhẹ, nước ấy coi như thân bại danh liệt rồi, khốn đốn lắm rồi, mà lại cất lời nghĩa hiệp giữa phiên tòa như vậy. Là đàn ông, trong ngoài vụ án, nghe thấy đều rất nên xấu hổ.

Lời ấy (tòa tất nhiên không thể làm theo) có thể đem lại rất nhiều hiểu nhầm và tiếng xấu cho nữ bị cáo. Dị nghị tất yếu cũng khởi lên, rằng cả hai là gì với nhau (có phải như lời khai của bị cáo nam trước tòa là coi bị cáo nữ như em gái). Em gái à? Em gái mưa phải không! Cộng đồng mạng xôn xao đơm đặt…Người phụ nữ ấy ắt là biết nếu mình nói ra như vậy, hậu quả sẽ thế nào. Nhưng cô ấy vẫn nói ra, dũng cảm bày tỏ lòng mình. Chịu trách nhiệm việc mình làm, lại còn xin chịu thêm cả phần người khác. Một phiên tòa mà bị cáo đông đúc vốn là các chuỗi liên kết lòng vòng nối lại với nhau bằng mắt xích tiền bạc và tham lam, rất sẵn lòng độc ác, ích kỷ, chỉ biết lợi lộc cho mình. Bỗng dưng lại có một phụ nữ xem trọng nghĩa tình với người anh trai không phải ruột thịt, quen biết thân thiết trong vụ chạy án như vậy. Làm sao không bất ngờ cơ chứ.

Chỉ là, tò mò kiểu tầm thường một chút, rằng phụ nữ bị cáo ấy, nghĩa tình như sông bể, bản thân đã không tính đến, liệu có nghĩ đến chồng mình, con mình, mẹ mình… nếu  giả sử tòa đồng ý cho chịu án hộ như vậy hay không?

Không nghĩ gì thì đúng là bậc nữ lưu hào hiệp nhận tội thay người.

Là đàn ông nghe vậy, tốt nhất, cứ nên xấu hổ.

Hoàng Minh

Nếu cánh mày râu trở nên vô tích sự…

Nếu cánh mày râu trở nên vô tích sự…

Phụ nữ đơn thân không còn lạ lẫm, nhưng sự chủ động làm mẹ đơn thân mà bỏ qua hôn nhân của họ thực sự khiến tôi nể trọng.