"Sao phải khổ thế? Sao không thế này? Sao không thế kia?": Tưởng rằng quan tâm nhưng lại là những câu hỏi mà chẳng 1 mẹ bỉm nào muốn nghe!

Tôi là một bà mẹ hai con, cuộc sống của tôi hằng ngày có thể tóm gọn trong ba chữ: BẬN - MỆT - LO.

Tôi là một bà mẹ hai con, cuộc sống của tôi hằng ngày có thể tóm gọn trong ba chữ: BẬN - MỆT - LO. Sáng sớm đã phải tất bật chuẩn bị cơm nước, đưa con lớn đi học, dỗ con nhỏ ăn rồi lại quay cuồng với việc nhà chưa kịp xong đã đến giờ đón con, dạy học, nấu nướng, chăm sóc… Vậy mà xung quanh tôi, người ta vẫn rất hay nói một câu quen thuộc: “Sao phải khổ thế? Thuê người làm, nhờ ông bà, chứ làm hết vậy thì bao giờ mới được thảnh thơi?”.

Nghe thì đơn giản, nhưng ai ở trong hoàn cảnh mới hiểu. Thuê người giúp việc à? Thuê thì cũng phải có tiền, mà có thuê được cũng chẳng phải lúc nào cũng yên tâm. Chuyện nuôi dạy, chăm sóc con cái đâu phải cứ đưa tiền là xong. Ông bà thì ở xa, mỗi lần nhờ là một lần rắc rối. Tôi nhờ một, nhưng lời ra tiếng vào lại thành mười. Ông bà thì thương cháu nhưng họ hàng, người này người kia thì lắm lời. Nhờ nhiều thì mang tiếng ỷ lại rồi "lợi dụng" ông bà già yếu. Cuối cùng, tôi chọn cách tự mình làm hết!

Có người nói tôi cố chấp, ôm việc vào người. Nhưng khổ nỗi con mình, mình không chăm thì ai chăm?. Người ngoài có thể giúp một bữa, một ngày, nhưng đâu thể theo con suốt cả chặng đường dài. Tôi chịu cực một chút, nhưng đổi lại tôi được thấy con lớn lên từng ngày, biết con thích gì, ghét gì, cần gì. Tôi được lắng nghe từng tiếng cười, từng câu nói ngọng nghịu, được chứng kiến mỗi bước đi, mỗi cột mốc con đạt được. 

Còn đã làm thì phải mệt, đã không ai giúp thì phải bận. Đôi khi stress quá tôi cũng có than thở nhưng không phải để than thân trách phận mà để được đồng cảm và an ủi. Chẳng lẽ đến nói ra cảm xúc của mình cũng không được sao?

Điều khiến tôi buồn nhất không phải là sự mệt mỏi, mà là những “ý kiến” từ những người không hề giúp được gì. Người ta có thể ngồi đó, khoanh tay, rồi phán xét: “Ôi, sống gì mà khổ thế”. Nhưng họ đâu biết, tôi thậm chí chẳng có thời gian để than khổ. Với tôi, lo toan cho con, cho gia đình đã chiếm hết ngày. Cái cảm giác bị soi mói, bị phán xét bởi những người đứng ngoài thật sự còn nặng nề hơn cả việc thức khuya, dậy sớm.

Tôi từng có lúc tủi thân, từng khóc lặng trong đêm khi mọi người đã ngủ. Tôi tự hỏi, tại sao mình cứ phải gồng lên như thế này? Nhưng rồi nhìn hai con nằm say giấc, tôi lại có thêm sức mạnh. Làm mẹ là vậy, dù có mệt mỏi, nhưng chỉ cần thấy con khỏe mạnh, ngoan ngoãn là mọi nỗi buồn như được xoa dịu.

Tôi không mong ai hiểu hết, cũng không cần ai thương hại. Chỉ mong rằng, thay vì phán xét, hãy dành cho những người mẹ như tôi một sự cảm thông. Bởi đâu phải ai cũng may mắn có ông bà gần kề, có kinh tế dư dả để thuê người. Phần lớn chúng tôi đều đang cố gắng từng ngày, lặng lẽ hy sinh để mang đến cho con một tuổi thơ trọn vẹn nhất.

Vậy nên, nếu có gặp một bà mẹ tất bật, quần áo có thể xộc xệch, tóc tai chưa kịp gọn gàng, hãy đừng vội nói: Sao phải khổ thế? Sao không thế này, sao không thế kia?

Bảo Minh

Cô dâu tái mặt trong đêm tân hôn vì chú rể biến mất cùng toàn bộ tiền mừng cưới, sự thật 'hú hồn' sáng tỏ vào sáng hôm sau

Cô dâu tái mặt trong đêm tân hôn vì chú rể biến mất cùng toàn bộ tiền mừng cưới, sự thật "hú hồn" sáng tỏ vào sáng hôm sau

“Tự nhiên em thấy bất an, nghĩ chắc chú rể ôm tiền vàng cưới bùng ngay đêm tân hôn. Em thẫn thờ ngồi ôm gối khóc cạn nước mắt, vừa hoang mang vừa tủi thân”, cô dâu viết.