Tháng Mười về thổn thức những đắm say

Tháng Mười, nơi giao hòa của dịu nhẹ mùa thu và nỗi niềm khốc liệt của mùa đông khiến ta cảm nhận trọn vẹn những sắc màu của đời sống.

Tôi thích cái tên tháng Mười, chỉ nghe thôi đã thấy tròn đầy da diết. Với riêng tôi, tháng Mười là tháng tuyệt nhất trong năm, chẳng phải vì những đứa con của thần mặt trời đã xuất hiện trên thế gian vào ngày tháng năm này, mà bởi vì tháng Mười luôn gợi lên trong tôi cả một trời thương nhớ...

Những cơn bão lốc khốc liệt nhất cũng đã qua, những cơn mưa rào xối xả như nguồn nước được đổ thẳng từ trên trời xuống cũng chỉ còn lại rả rích dư âm, cho không gian dịu dàng có chút gì ẩm mịn, cho tiết trời mát lành trong vắt bình yên. Tháng Mười, nơi giao hòa của dịu nhẹ mùa thu và những nỗi niềm khốc liệt của mùa đông nên ta có thể cảm nhận trọn vẹn những sắc màu của đời sống. Là ánh mặt trời sóng sánh vàng như ly bia tràn bọt, là làn sương se lạnh đủ để gợi lên nỗi thèm nhớ hơi ấm gia đình ở những tâm hồn dù đã quen với nỗi cô đơn. Tháng Mười là những làn gió mang hơi heo may đã khe khẽ vờn trên tóc quện trong những làn nắng hanh hao còn sót lại của thu phai.

Ảnh: internet.
Ảnh: internet.

Chỉ tháng Mười, có lẽ vì nó quá đẹp nên làm ta cảm nhận rõ ràng nhất ánh sáng mặt trời đang vội vã qua nhanh, ngày vội vã trôi về chiều để nhường cho màn đêm buông xuống. Những tàn lá đã chán lao xao để rồi lặng lẽ buông mình nằm nép khẽ khàng trong cỏ, nghe gió đêm lướt thướt quét lớp sương ẩm lạnh trên mình, nghe gió xôn xao luồn từng ngõ ngách để cuốn mùa trôi… Còn lại lá co ro chơ vơ trên những thảm cỏ mềm uể oải…

Ai biết được sỏi đá thì giấu kỷ niệm nơi nào? Còn tôi giấu tháng Mười của riêng mình trong miền hoài niệm. Ký ức là bàn tay em bé nhỏ, mềm mại mà ấm nồng của đêm tháng Mười xôn xao phố, là hơi ấm dịu dàng từ gương mặt hồn nhiên, là hương thơm ngó sen tỏa ra từ em gợi cảm mà vẫn đầy thanh khiết, là quấn quít, là chở che, là yêu thương, là nồng nàn nỗi nhớ… Là ký ức tháng Mười của miên man hoài niệm.

Rồi một ngày tháng Mười nhìn lại, ta bỗng nhận ra những tháng ngày ngông nghênh khinh bạc của tuổi trẻ cũng đã như ánh mặt trời tháng Mười theo mùa mà đi xa, cho dù có hi sinh tất cả những ngọt ngào hạnh phúc ta cũng chẳng thể nào níu lại. Còn lại ta với ta chờ đón buổi chiều tà sương lạnh buông giăng nơi màu tóc, đủ cho người lữ khách độc hành cô đơn mơ ấm áp một bếp lửa hồng, khẽ khàng đánh thức những yêu thương… Ký ức ngày một đầy thêm…Trời tháng Mười chưa cười đã tối…

Samson Phạm

Em đến bên đời hoa vàng rực rỡ...

Em đến bên đời hoa vàng rực rỡ...

Thu sang như em để ta gột rửa hồn mình, thả trôi mệt nhọc, áp lực bởi trần thế.... để được chạm vào thu trong em lấp lánh như nụ cười.